Tiêu Diễn thấy cô ủ rũ, trong lòng  trêu đùa: “Nhu tần nương nương đừng nóng vội, ngày mai trẫm sẽ bảo Ti bảo ti chọn một tượng Quan Âm Tống Tử dâng lên  điện của nương nương.”
Cố Nghi: “Ha ha.”
Tiêu Diễn kéo một chiếc ghế vuông  xuống  mặt cô, từ trong túi gấm ở thắt lưng lấy  một chuỗi hạt đa bảo.
“Đây là vật mà năm xưa cao tăng  dâng cho trẫm, giờ tặng  cho nàng.”
Cố Nghi  chuỗi hạt, hạt mã não bóng loáng, từng viên gỗ đều  màu trầm: “Đây là vật quý của bệ hạ, thần  nhận lấy cảm thấy thật hổ thẹn.”
Tiêu Diễn tự tay đeo  cổ tay trái của cô: “Biết   chuỗi hạt , Nhu tần nương nương sẽ đạt  điều  mong .”
“Tạ ơn bệ hạ.” Cô sờ chuỗi hạt mát lạnh  tay.
Tiêu Diễn thấy cô  giãn mày, chậm rãi : “Thái y   nàng lo nghĩ quá nhiều, nàng yên tâm , điều dưỡng sức khỏe mới là quan trọng. Sinh con vốn  nguy hiểm, nếu sức khỏe   thì càng thêm nguy hiểm hơn.”
Tiêu Diễn thực sự tỏ  chẳng hề để tâm, nỗi buồn bực trong lòng Cố Nghi vì thế cũng tiêu tan bớt.
“Thần   hiểu .”
Tiêu Diễn  dậy : “Các đại thần trong nội các vẫn đang đợi trẫm tại Thiên Lộc các, trẫm sẽ đến thăm nàng .”
Cố Nghi  ngờ Tiêu Diễn  bỏ    để đến đây, liền lập tức  lên : “Bệ hạ mau  .”
*
Hôm nay sở dĩ nội các còn ở  Thiên Lộc các là vì đoàn sứ thần Đan Thát sắp đến kinh thành.
Vào triều hội Nguyên Đán, Đan Thát  đến kinh nạp cống, nay  qua tháng năm mới lục đục kéo đến.
Đây   là điềm lành.
“Bức thư từ Điệt Thành gửi đến cho  đoàn sứ thần Đan Thát gồm hơn sáu mươi , hộ tống nghĩa nữ của Đại Quân Đan Thát – công chúa Đa Châu. Theo ý thần, Đan Thát  ý  kết .” Một đại thần trong nội các .
Lời  dứt liền   phản bác: “Nếu là kết  thì vì   đưa đến một nghĩa nữ? Đại Quân Đan Thát  chín  con trai và sáu  con gái, điều  chẳng qua là sự khiêu khích, nhằm mục đích sỉ nhục. Lòng  trung thành của Đan Thát    ngày một ngày hai.”
“Xin bệ hạ suy xét, nếu  thể dùng kết  để hóa giải chiến tranh thì tại   ? Nếu thực sự  giao tranh với Đan Thát, biên cương phía Bắc chắc chắn sẽ m.á.u chảy ngàn dặm.”
“Chúng ái khanh  đều  lý.” Tiêu Diễn phất tay áo cắt ngang cuộc tranh cãi trong điện: “Đan Thát thần phục  ,     ngay.”
Tề Nhược Đường bước lên hành lễ: “Nếu  thần phục thì bệ hạ sẽ phát binh ư? Nếu phát binh thì ai sẽ lãnh binh?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-251-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
“Nếu  thần phục thì dĩ nhiên  phát binh,  lãnh binh chính là trẫm.”
Trong Thiên Lộc các lặng ngắt như tờ, các đại thần liền đồng loạt tiến lên thưa.
“Xin bệ hạ suy xét!”
“Bệ hạ gánh vác quốc vận,   thể đùa với tính mạng!”
Mê Truyện Dịch
Cuộc tranh luận kéo dài mãi,   nhân cơ hội đề xuất để Tề Sấm lĩnh binh điểm tướng.
“Tề tướng quân  cáo lão về quê, trẫm    thể đành lòng.” Tiêu Diễn đưa mắt  quanh một lượt: “Nếu thực sự  trận chiến , phó tướng sẽ là Vu Đại.”
Mọi  đều kinh ngạc: “Vu tướng quân…” Liễu Phóng chần chừ .
“Liễu khanh  ý gì, Vu tướng quân  ?”
Vu Đại vốn là  Đan Thát, các thuộc hạ của ông  cũng  nhiều  thuộc tộc Đan Thát. Mọi  ở đây đều hiểu rõ những lời   hết của Liễu Phóng, nhưng Liễu Phóng   dám trả lời.
“Liễu khanh hoài nghi lòng trung thành của Vu tướng quân ư? Nếu như  thì chẳng lẽ Liễu khanh cũng nghi ngờ trẫm?” Tiêu Diễn từ tốn , giọng điệu bình thản, nhưng lời  dứt, trong Thiên Lộc các    ít  quỳ xuống.
“Xin bệ hạ thứ tội.”
Đây là điều tối kỵ  thể đụng đến của vị hoàng đế  mặt.
Tiêu Diễn  ngai vàng  khẽ : “Các khanh nào  tội,  lên .”
Mọi    vững liền    tiếp: “Người thứ hai cho vị trí phó tướng chính là Chu Lang.”
Chu Lang là thiếu tướng quân, nhiều năm đóng quân ở doanh trại phía Nam của Đại Mạc, thông hiểu quân tình và địa lý phương Bắc. Tuy rằng do tuổi trẻ thiếu kinh nghiệm cầm quân, nhưng  mắt   khuyết điểm nào lớn để   bắt bẻ, nên cũng  ai dám  thêm gì.
Quyền lực của hoàng đế ngày càng lớn, rõ ràng là   sử dụng các cựu thần nữa.
Hắn  giao binh quyền  tay những  mới mà   chọn lựa.
Cho đến quá nửa giờ Tuất, bầu trời đầy  và ánh trăng lẻ loi,   mới từ Thiên Lộc các lui .
Cao Quý công công bước  điện, dâng lên  mới: “Bệ hạ nghỉ ngơi , hôm nay  mệt mỏi cả ngày .”
Hoàng đế uống một ngụm , nhưng  hỏi: “Buổi sáng ngươi   chuyện  bẩm báo, là chuyện gì?”
Cao Quý lúc đó quả thật  việc, nhưng  Hồ Viện phán đến vội vàng  gián đoạn.