Đa Châu  đầu, giận dữ : “Cáp Mộc Nhĩ,  ngươi lúc nào cũng bênh vực bọn họ!”
Cáp Mộc Nhĩ nhướng mày, lạnh lùng : “Nếu ngươi  Nạp Quả c.h.ế.t ở Điệt Thành thì   thể g.i.ế.c bọn họ ngay bây giờ.”
Mê Truyện Dịch
Đôi mắt Đa Châu tối sầm , cô  giận dữ ném tấm rèm xe xuống: “Cáp Mộc Nhĩ, ngươi dám uy h.i.ế.p , đợi đến Điệt Thành,  sẽ  cho Nạp Quả , để y nghiêm khắc trừng phạt ngươi!”
Cáp Mộc Nhĩ  đầu   đống lửa,  thèm để ý đến cô .
Ánh lửa  tấm rèm xe che khuất, bên trong xe  trở nên tối tăm, Cố Nghi với hai tay  trói, mò mẫm hồi lâu mới tìm thấy đầu cây trâm  gãy  sàn xe. Cô dừng  một lúc  ấn xuống phần cán gỗ bên  viên ngọc màu đỏ   ngắn  một đoạn, hai tay nắm chặt  vất vẻ nhét  bên hông.
Triệu Uyển thấy cô hành động như  liền hỏi: “Chỉ là một cây trâm thôi mà,  cô  chịu đưa cho cô ? Cô   roi, cô  sợ chọc giận cô    đánh ?”
Cố Nghi khẽ đáp: “Đây là bệ hạ ban cho ,    đưa cho  khác.”
Triệu Uyển  Cố Nghi với vẻ mặt vô cùng phức tạp, tiếc là trong xe quá tối nên Cố Nghi  nhận  sắc mặt của cô  lúc .
“Cô… yêu  ?”
Triệu Uyển hỏi, chỉ thấy Cố Nghi trong bóng tối khẽ sững ,  chậm rãi gật đầu mà   gì.
Hai  im lặng một lúc, trong đêm đen tĩnh lặng của sa mạc bỗng vang lên vài tiếng mơ hồ, dường như từ  cao vọng xuống.
Cáp Mộc Nhĩ ngước mắt  về phía Điệt Thành, thấy  bầu trời đen kịt dường như  đốm lửa mờ nhạt lóe sáng.
Pháo hoa vàng  tín hiệu, đây chính là hiệu lệnh xuất binh.
Chỉ trong vài tháng, Tiêu Diễn đến nhanh hơn ông  tưởng!
Cáp Mộc Nhĩ  thể  yên  nữa, ông   thoáng qua con ngựa đang thở dốc, dùng chân hất mấy nắm cát vàng lên để dập tắt đống lửa, cất giọng lạnh lùng: “Lên đường!”
*
Ngày 15, quân đội Đại Mạc chỉ mất nửa tháng  khiến đại quân Đan Thát ở Điệt Thành liên tiếp bại trận, thương vong  vượt quá 10.000,    lôi kéo đào ngũ  vượt hơn mấy ngàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-259-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Đội quân Đan Thát do Vu Đại dẫn dắt ban đầu chính là những nô lệ Đan Thát tụ họp ở Điệt Thành. Đối với Đan Thát, quyền lực  trong tay tầng lớp thống trị và các đại tộc, còn những  mang  phận nô lệ, bất kể nam  nữ, sinh   là nô lệ. Tuy nhiên, vì dân  Đan Thát  đông, nên trong đại quân  tuyển mộ, phần lớn đều là nô lệ.
Vu Đại  đúng hơn là Cáp Đại  hứa với những nô lệ đó rằng sẽ cho bọn họ một cơ hội để  còn là nô lệ nữa. Những   Cáp Đại xúi giục phản bội  bỏ trốn, Nạp Quả  rằng  thể g.i.ế.c hết . Nếu g.i.ế.c sạch thì Đan Thát cũng sẽ mất hết lòng quân.
Hắn  là con trai út của Đại Quân, nay  hơn hai mươi tuổi, Đại Quân thì  già yếu, mặc dù yêu thương   hết mực nhưng thời gian  còn bao lâu. Các ca ca của   đều đang ở độ tuổi sung sức,  lưng mỗi  đều  các đại tộc Đan Thát ủng hộ, như một bầy sói đói  chằm chằm   .
Nếu trận Điệt Thành  thất bại, mất  quân quyền, trở về kinh đô,   e rằng khó sống qua  tháng tiếp theo.
Nạp Quả  thể thua.
Hắn    tấm thảm da, đang cau mày trầm ngâm thì bên ngoài doanh trướng  tiếng  truyền đến: “Cáp Mộc Nhĩ xin gặp chủ tướng.”
Nạp Quả xoa xoa trán: “Vào !”
Cáp Mộc Nhĩ   bộ giáp khác, bước  doanh trướng : “Thư tín   chim ưng chuyển đến đại doanh quân của Đại Mạc.”
Nạp Quả khẽ nhếch môi, nhướng mày chăm chú quan sát Cáp Mộc Nhĩ.
“Cáp Mộc Nhĩ, ngươi bày  kế , dùng phi tần của Tiêu Diễn  mồi nhử, dụ  đến để đàm phán  g.i.ế.c bỏ, quả là một kế độc.” Hắn   dậy, chậm rãi bước quanh Cáp Mộc Nhĩ vài vòng: “Ngươi và   ruột, cùng cháu ruột của  cầm binh đánh ,    tin ngươi ?”
Cáp Mộc Nhĩ quỳ một gối : “Lòng trung thành của Cáp Mộc Nhĩ mãi mãi dâng hiến cho Đại Quân, cho chủ tướng. Kể từ ngày Cáp Đại và Cáp Đáp Chu phản bội,   còn là  Đan Thát, cũng  còn là   của Cáp Mộc Nhĩ nữa! Tiêu Diễn chiến đấu vì Đại Mạc thì chính là kẻ thù của Đan Thát.”
Nạp Quả cúi   thẳng  mắt ông , thấy đôi con ngươi màu nâu sẫm  chút gợn sóng.
“Tốt, nể tình ngươi trung thành với Đại Quân,  tin ngươi  . Nếu kế  thành công thì trở về kinh đô,  sẽ phong ngươi  cận thần, đợi đến ngày  trở thành Đại Quân, ngươi sẽ là vị quan đầu tiên.”
Cáp Mộc Nhĩ cúi đầu tạ ơn: “Tạ chủ tướng.”
*
Bên ngoài Điệt Thành, trong doanh trại của quân Đại Mạc, Vu Đại cầm bức thư  tay, vội vàng bước đến  đại trướng trung quân.