Đây dường như là thú cưng của Tiêu Diễn!
Cáp Mộc Nhĩ ghìm cương ngừng , cau mày  lên bầu trời.
Chim ưng   huấn luyện  thị lực phi thường,  thể đưa tin, tìm đồ, tìm  đều .
Cáp Mộc Nhĩ  , cẩn thận quan sát Cố Nghi đang   lưng ngựa. Nhìn một lượt, ánh mắt ông  dừng  ở chiếc vòng đeo tay lộ  ngoài ống tay áo cô. Đó là một viên ngọc mã não màu vàng.
Ông  bật  lớn, giật mạnh chuỗi ngọc  tay Cố Nghi: “Tiêu Diễn mà  tặng cho ngươi chuỗi ngọc chim ưng mang hương  ư?”
Cái gì cơ?
Cố Nghi đau tay, liền ngẩn ,  thấy Cáp Mộc Nhĩ đang nắm chuỗi ngọc của cô với vẻ mặt vô cùng u ám.
Trên trời, chim ưng lượn quanh  ngừng, tiếng kêu vang vọng, mãi chẳng chịu rời .
Cố Nghi bừng tỉnh, liền hiểu  chuỗi ngọc  chắc là ngọc định vị cho chim ưng, để con chim ưng đầu trắng   thể tìm  cô từ  cao.
Mưu kế của tên Tiêu Chó  thật quá sâu xa, là cô quá ngây thơ, cứ ngỡ đây chỉ là món quà bình thường.
Khi Cố Nghi im lặng   gì, Cáp Mộc Nhĩ lạnh giọng thở dài: “Thì  là thế… Lúc  tiến quân về phương Bắc,  cứ ngỡ Tiêu Diễn sức cùng lực kiệt, gấp rút  dẫn quân lên Bắc nên  truy binh theo. Giờ nghĩ , e rằng  sợ  nóng vội mà thật sự g.i.ế.c ngươi, chỉ còn  một  Triệu phi.” Cáp Mộc Nhĩ  lạnh, tay đột ngột vung mạnh, ném chuỗi ngọc  bụi cây.
Ông  lấy từ trong áo  chiếc còi tre đeo ở cổ, nhẹ nhàng thổi một tiếng. Gia tộc Cáp thị đời đời đều là  nuôi dưỡng chim ưng. Giờ đây ông   xem thử, liệu chim ưng của ông  lợi hại  là chim ưng của Tiêu Diễn lợi hại hơn.
Cáp Mộc Nhĩ quất roi thúc ngựa,  đầu   khinh thường với Cố Nghi: “Cũng may là  nhất thời mềm lòng  g.i.ế.c ngươi, ngươi còn hữu dụng hơn  dự tính.”
Cố Nghi   cứng đờ,  đầu  sắc mặt Cáp Mộc Nhĩ càng lúc càng lạnh lẽo, nụ  càng khiến   khiếp sợ.
Chẳng mấy chốc  trời  vang lên một tiếng chim ưng kêu dài, Cố Nghi mệt mỏi ngước cổ lên , từ chân trời xanh biếc   một con chim ưng đen bay tới, lao  truy đuổi con chim ưng đầu trắng, hai con chim ưng vỗ cánh bay cao, đối đầu với    trung.
Nhân cơ hội , Cáp Mộc Nhĩ  vung roi, thúc ngựa phi nhanh về phía .
Lòng Cố Nghi càng thêm trĩu nặng.
Mê Truyện Dịch
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-265-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
*
Lại  đến Hồ Viện phán trong quân doanh Đại Mạc, mấy ngày nay, ngày đêm thắp đèn nghiên cứu, cuối cùng tìm thấy trong quyển sách cổ “Bách Thảo Kinh” một loại thảo dược tương tự loại độc mà Vu Đại mô tả. Theo sách ghi chép thì loại độc  quả thực khiến  trúng độc  màu m.á.u đen, độc khí lan khắp cơ thể, một khi  đến tâm mạch thì thuốc nào cũng  chữa , nhưng nếu phát hiện kịp thời thì ngải cứu  thể giải  loại độc .
Ngải cứu mọc ở đất Đại Mạc, nhưng ở phía Bắc Điệt Thành do khí hậu khắc nghiệt, tìm kiếm khắp nơi vẫn  . Hồ Viện phán  phái  tìm kiếm nhiều ngày cũng  thấy .
Tuy nhiên trong viên tề mẫu châu quả thực  chứa ngải cứu.
Khi xem xét triệu chứng của Hoa Hòe, hoàng đế  giao cho Hồ Viện phán viên tề mẫu châu mà Cao Hi Viên từng điều chế để điều tra kỹ càng. Hồ Viện phán luôn giữ viên thuốc  cho đến nay, nhưng ngoài ngải cứu thì tề mẫu châu còn chứa các chất độc khác, chỉ là liều lượng khác , độc tính khác .
Hồ Viện phán dùng kim châm để bảo vệ tạm thời tâm mạch của hoàng đế, ông   đắn đo ba ngày nay, đến khi xác nhận  thể tìm thấy ngải cứu nữa, hoàng đế  hôn mê nhiều ngày,  thở dần yếu, ông   thể chờ đợi thêm  nữa.
Ông  lấy  viên tề mẫu châu lưu giữ trong lọ sứ, cẩn thận dùng kim bạc lấy một lượng nhỏ bằng nửa móng tay hòa  nước. Hành động  khá mạo hiểm, nếu ít quá thì ngải cứu  cứu nổi hoàng đế, nếu nhiều quá thì hoàng đế  thể sẽ trúng độc của tề mẫu châu.
Dù   kinh nghiệm dày dặn nhưng ông  cũng  dám chắc chắn  , nên   một bức thư để  cho vợ con, nếu hoàng đế gặp chuyện chẳng lành, ông   trả giá bằng tính mạng thì ít  cũng để  cho họ một lời giải thích.
Đêm   khi cho hoàng đế uống thuốc, Hồ Viện phán  rời nửa bước, mặc nguyên áo  bên giường suốt đêm.
Sáng hôm  khi trời rạng sáng, Hồ Viện phán cuối cùng cũng thấy  ngón tay Hoàng đế khẽ động, trong lòng ông  vui mừng khôn xiết, lập tức gọi Vu Đại và Chu Lang  trướng quân.
Tiêu Diễn từ cơn hôn mê dài tỉnh , trời  sáng rõ.
Ba  bên cạnh đều luôn miệng gọi.
“A Diễn!”
“Bệ hạ  tỉnh  !”
“Vi thần xin chịu tội!”
Tiêu Diễn đảo mắt, vẫn còn vẻ hoang mang ngỡ ngàng.