Người phụ nữ thấy cô trẻ trung xinh    một , nghĩ ngợi một lát  : “Ở đây  một đoàn buôn ngựa chuẩn   Quả Thành. Nếu cô  thì  thể thêm một ít tiền, cùng  với bọn họ.”
“Vậy thì  quá ! Ta đương nhiên !”
Cố Nghi vốn    ý định  một , những vùng hoang vắng  thảo nguyên thường  nhiều thú dữ, cô dù  thuộc bản đồ nhưng khó đảm bảo sẽ  lạc đường. Ban đầu cô định tìm  đồng hành  đến Quả Thành, nay  đoàn buôn ngựa  thẳng đến đó thì  còn gì  hơn.
Người phụ nữ gật đầu,   gọi: “Thác Gia!”
Một thiếu niên chừng mười mấy tuổi chạy  từ trong lều.
“Đây là con trai cả của , Ba Thác Gia,   nó cũng sẽ  theo đoàn buôn đến Quả Thành,  giờ Ngọ cô sẽ  cùng nó. Ta tên là Ô Nạp Mộc.” Bà  ngước  mái tóc rối bời của Cố Nghi, một lúc  cũng   nên gọi cô là phu nhân  cô nương, đành hỏi: “Cô tên gì?”
Cố Nghi tất nhiên  thể báo tên thật, cô  tự đặt cho  một cái tên mang chút phong vị Đan Thát, đậm chất ngoại quốc, nhưng nghĩ một lúc cũng  nghĩ  . Thấy Ô Nạp Mộc  mặt tỏ vẻ nghi hoặc, cô buột miệng : “Ta tên là Pikachu.”
Ô Nạp Mộc  mấy để ý, lặp : “Pikachu.”
Cố Nghi nghiêm túc gật đầu.
Ô Nạp Mộc nghiêng , quyết định gọi cô là: “Pi cô nương, còn một lúc nữa mới lên đường, cô    lều  áo ?”
Mê Truyện Dịch
Cố Nghi   tắm rửa từ lâu, nhưng  tiện tự  đề xuất,  thấy  lập tức cảm kích : “Đa tạ! Phiền Ô nương tử quá!” Cô buộc ngựa bên ngoài cọc  bước  trong lều.
Ô Nạp Mộc giúp cô đổ đầy một thùng nước nóng, dẫn hai con trai  ngoài.
Cố Nghi   chồng bà    , cô nghĩ  lẽ là  trận nên cũng  hỏi thêm.
Được ngâm  trong nước ấm thoải mái, cô gội đầu  lau khô, mặc  lớp áo trong và áo giáp vàng , khoác thêm áo choàng xanh lam  nhận , thắt chặt thắt lưng, trông chẳng khác gì một phụ nữ Đan Thát.
Trước khi  ngoài, Ô Nạp Mộc dặn dò cô chăm sóc Ba Thác Gia  đường, vì đây là  đầu tiên  bé  xa để buôn ngựa.
Ba Thác Gia cao hơn cô nửa cái đầu,  theo lời Ô Nạp Mộc dặn, nhỏ giọng gọi cô một tiếng: “Pi tỷ tỷ.”
Cố Nghi đáp   cùng Ba Thác Gia gia nhập  đoàn buôn ngựa  về Quả Thành.
Đoàn   chậm, trong nửa tháng    nửa quãng đường. Trên đường họ gặp một nhóm nhỏ thương nhân buôn ngựa,  đó đóng quân gần Vương Đô, nhưng nay chạy trốn về phía nam trong đêm. Cố Nghi mới  rằng quân Đại Mạc  tiến đến ngoài thành Vương Đô từ năm ngày .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-271-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Tiến độ công phá Vương Đô của Đại Mạc dường như còn nhanh hơn trong sách.
Thảo nguyên  giữa tháng chín   còn cái nóng của mùa hè, đêm xuống càng lạnh hơn nhiều.
Nghe tin , đoàn buôn cũng  khỏi tăng tốc, hướng thẳng về Quả Thành ở phía nam.
Khuôn mặt non trẻ của Ba Thác Gia hiện lên chút lo lắng: “Nếu Vương Đô thật sự thua trận , binh lính  thảo nguyên sẽ trở thành giặc cướp, tấn công cướp bóc đoàn buôn…”
Do thời chiến, đoàn ngựa thiếu những  đàn ông khỏe mạnh, đa phần đều là phụ nữ và thanh niên cỡ tuổi Ba Thác Gia.
Cố Nghi trấn an  bé: “Chúng   nhanh chút, đến Quả Thành sớm sẽ  gặp  bọn họ.”
*
Đội quân Đan Thát bảo vệ thành Vương Đô thực sự sắp thất bại.
Họ  ngờ quân Đại Mạc  đến nhanh đến thế, như cơn cuồng phong đánh thẳng  trung tâm đất nước.
Sau trận chiến Điệt Thành, quân Đan Thát   tổn thất nặng nề, sĩ khí suy giảm.
Trong thành Vương Đô, dù đại vương vẫn còn  đó, nhưng các con trai của ông  ngay cả trong thời khắc nguy cấp  vẫn đấu đá tranh giành, ngấm ngầm giữ  thực lực để chờ  trận , khi đại vương qua đời sẽ tranh đoạt ngôi vị.
Bọn họ  hề   rằng trong quân Đại Mạc  Vu Đại –  thông thạo địa hình Vương Đô, cùng với mười vạn quân  bổ sung quân   trận thắng đang khao khát chiến thắng, tấn công bằng cung tên và hỏa thạch ngày đêm  ngừng nghỉ.
Người Đan Thát giỏi chiến đấu  lưng ngựa nhưng phòng thủ thành   sở trường của họ, vì  Vương Đô đang trong tình trạng cực kỳ nguy cấp.
  thời điểm hỗn loạn, đại vương tử của Đan Thát là Nạp Hô Nhi đột ngột qua đời, khiến lòng dân trong Vương Đô càng rối loạn.
*
“Đã tìm  tung tích của Cáp Mộc Nhĩ ?” Tiêu Diễn mặc áo giáp bạc   ngựa, hỏi Vu Đại bên cạnh.
Vu Đại  con chim ưng đen đang bay lượn  cổng thành  khẽ lắc đầu: “Vẫn .” Ông  chần chừ  thêm: “Nạp Hô Nhi c.h.ế.t  mà vẫn  thấy  xuất hiện… Bệ hạ nghĩ Cáp Mộc Nhĩ thực sự ở trong Vương Đô ư?”
Họ   xuyên qua rừng rậm, băng qua thảo nguyên phía bắc,  đường thấy nhiều đống lửa cháy dở nhưng vẫn  bắt gặp bóng dáng Cáp Mộc Nhĩ  khiến Vu Đại  dám khẳng định dấu vết đó thực sự là của ông .