Dù    nhớ  bằng cách nào, Cố Nghi cũng  còn che giấu nữa, dứt khoát gật đầu : “ ! Tốt nhất là nàng  áy náy đến mức   hoàng hậu, hoặc dù   hoàng hậu cũng   vui vẻ gì! Thần  nhỏ mọn như thế đấy! Thần    là Nguyệt Lão nào cả!”
Tiêu Diễn bật  thành tiếng, Cố Nghi   lưng  cảm thấy lồng n.g.ự.c  rung lên từng hồi.
Cuối cùng cô cũng ngưng , liền hỏi ngay: “Bệ hạ nhớ  từ khi nào? Sao  nhớ  ? Nhớ hết  ?”
Trường hợp  coi như là nhân vật chính thức tỉnh  nhỉ!
“Là khi ở Điệt Thành.” Hắn đáp.
“Vậy  bệ hạ    đầu chúng  gặp  là bên hồ?” Cô bất mãn : “Rõ ràng là ở đường đá phía  cổng Chu Tước.”
Tiêu Diễn khẽ hạ vai: “Trẫm thấy t.h.i t.h.ể của nàng bên hồ  khi nàng rơi xuống nước.”
Thế  đúng là  nhớ  hết !
Cố Nghi sững sờ  thốt nên lời.
Tiêu Diễn liếc mắt thấy cô mắt tròn xoe,  má vẫn còn vệt nước mắt, trông vô cùng đáng thương.
“Nàng   gấp gáp  rời xa trẫm đến ?”
Rừng cây tĩnh lặng, thỉnh thoảng vài chú chim kinh ngạc vỗ cánh bay .
Tiêu Diễn đợi một lúc vẫn  thấy Cố Nghi đáp lời.
Hắn khẽ liếc sang: “Cố Nghi…”
Trong đầu Cố Nghi đếm từng giây. Đủ sáu mươi giây, cô mới thở hắt  một : “Thần  quả đúng như bệ hạ , là học theo chí của chim ưng.”
Hóa  lệnh cấm  của hệ thống vẫn còn hiệu lực? Quả nhiên  thể  về hệ thống cốt truyện!
Cố Nghi vốn định thử xem   cấm thật , kết quả vẫn như cũ. Thế   lẽ là sự cố chấp cuối cùng của cốt truyện .
Cô bèn đổi cách diễn đạt: “Thần  đúng là nhớ  tiền kiếp và kiếp , những  luân hồi mà bệ hạ nhớ, thần  cũng nhớ rõ. Chỉ là thần   mệnh cách định sẵn là đoản mệnh. Nhờ cơ duyên  cao nhân chỉ điểm,  phá  mệnh đoản mệnh   trải qua vài  luân hồi.  ngày mai là mười lăm tháng mười, quả thật là hung hiểm, thần  cũng    vượt qua an   .”
Tiêu Diễn im lặng một lát, chỉ hỏi: “Nếu  thể qua  ngày mười lăm tháng mười, kiếp  luân hồi, chúng  còn gặp  ?”
Cố Nghi  ngờ Tiêu Diễn  nhanh chóng nắm bắt trọng điểm đến .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-282-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Thật lòng mà , cô  dám chắc  . Nếu nhân vật chính thức tỉnh mà vẫn  thể phá vỡ hệ thống cốt truyện thì  lẽ cô sẽ c.h.ế.t     .  nếu cốt truyện quyết một  triệt để thì  lẽ cô sẽ   biến mất,  còn kiếp  gì nữa.
 lúc  cô    thể  như .
Cô nhanh chóng gật đầu: “Nếu  qua , kiếp  thần  vẫn sẽ  về bên bệ hạ.” Cô  yên tâm nên hỏi : “Bệ hạ vẫn sẽ nhớ thần  chứ?”
“Trẫm tất nhiên sẽ nhớ nàng. Kiếp  trẫm sẽ sớm đến tìm nàng.”
Trong đầu Cố Nghi bỗng vang lên hồi chuông cảnh báo. Dù  khả năng thấp, nhưng cô lập tức ghé sát  bên má Tiêu Diễn: “Nếu kiếp  gặp , bệ hạ và thần  hãy hẹn một ngày nhé, như  thần  sẽ  bệ hạ vẫn nhớ. Chúng  hãy hẹn ngày mười lăm tháng sáu  năm thần   cung!”
Cô chăm chú  Tiêu Diễn, liên tục hỏi: “Được ? Được ?”
Tiêu Diễn thấy cô lo lắng, bèn đáp : “Được.”
Cố Nghi  yên tâm   lo lắng.
Có lẽ  chuyện   , cô tự nhủ lòng .
Mê Truyện Dịch
Tiêu Diễn nhận  cô  im lặng, áp má lên cổ ,  khẽ  : “ hôm nay   tấm chân tình của nàng, trẫm  còn gì tiếc nuối.”
Cố Nghi  , mặt đỏ bừng, mạnh dạn đáp : “Bệ hạ chẳng lẽ nghĩ thần   yêu bệ hạ? Thần  sẽ để Triệu phi  hoàng hậu ? Thần  nhất định  tranh giành đến cùng!” Dù cô  Tiêu Diễn sẽ  lập Triệu Uyển  hoàng hậu, nhưng cô  khiến nữ chính nản lòng mà từ bỏ ý định!
Đỉnh núi  hiện   mắt.
Tiêu Diễn dừng bước, đặt Cố Nghi xuống đất.
Sau khi  vững, Tiêu Diễn    cô, ánh mắt sâu thẳm: “Ta vốn nghĩ nàng yêu  của kiếp .”
Cố Nghi kinh ngạc, vội vàng lắc đầu : “Dù là kiếp   hiện tại, thần  vẫn yêu bệ hạ!”
Tiêu Diễn mỉm ,  hàng mi đen như lông quạ, đôi mắt hoa đào tựa như ngọc lưu ly trong suốt, ánh mắt càng thêm dịu dàng.
Hắn nhặt một chiếc lá nhỏ rơi  tóc cô, mỉm  : “Giờ trẫm  hiểu .”
Nói xong,  đưa mắt ngắm  phong cảnh núi non phía . Cố Nghi cũng  theo hướng về phía bắc.
Từ đỉnh núi  về phía cuối con đường dẫn xuống núi, bóng dáng Quả Thành thấp thoáng. Xa xa là những đồng cỏ xanh trải dài ngàn dặm, càng về phía bắc, cỏ cây   ngả vàng, nhưng vẫn là trời cao sông dài, ánh nắng vàng rực  thảo nguyên tỏa khắp muôn nơi.
“Cảnh sắc thật hùng vĩ.” Cố Nghi  khỏi thở dài.