“Đại ân của nương nương, A Uyển đặc biệt đến để tạ ơn.” Nói , cô   bái lạy một  nữa.
“Đứng lên .” Cố Nghi thấy cô  mặc y phục nữ quan màu xanh, hỏi: “Ngươi  nữ quan  ?”
Triệu Uyển khẽ mỉm : “Được Bệ hạ ban ân, đặc biệt phong chức Chưởng tịch của Ti Tịch ti, cho phép về sống ở căn nhà cũ của Triệu thị ở Quận Thương, biên soạn văn chương của Triệu Kiết phu tử, lưu truyền hậu thế.”
Đối với Triệu Uyển đây quả thực là nguyện vọng lớn nhất trong lòng cô .
Cố Nghi khẽ thở dài: “Vậy thì  .”
Giữa hai   còn gì để  nữa.
Triệu Uyển ngước lên  Cố Nghi  nữa: “Nương nương bảo trọng, A Uyển xin cáo biệt.”
“Ngươi cũng bảo trọng.”
Nhìn bóng Triệu Uyển khuất xa, tảng đá lớn trong lòng Cố Nghi cuối cùng cũng hạ xuống.
Đại lễ phong hậu  định  ngày Tết Nguyên đán.
Sáu cục hai mươi tư ti trong cung gồm Thượng Cung, Thượng Nghi, Thượng Phục, Thượng Thực, Thượng Tẩm, Thượng Công luân phiên qua  Hà Lạc điện. Vì Đa Lạc tuổi còn nhỏ nên bên cạnh Cố Nghi  sắp thêm hai nữ quan lớn tuổi hơn, một  họ Thôi, một  họ Sử, hỗ trợ chuẩn  cho lễ phong hậu.
So với những chuyện lặt vặt ở Quả Thành, đại lễ phong hậu quả là đại sự quốc gia.
Cố Nghi mỗi ngày đều bận rộn  ngớt. Ngoài mấy việc cỏn con như thử lễ phục, định trang sức, dựa theo quy tắc trong cung thì cô còn  ôn  các nghi thức phong hậu, ghi nhớ tên và phẩm cấp của các phu nhân trong triều,   rõ các mối quan hệ phức tạp trong triều đình. Mấy ngày trôi qua, cô quả thực  gầy  nhiều.
Tiêu Diễn so với cô còn bận rộn hơn,  về kinh là  xử lý hàng loạt công vụ chất đống mấy tháng qua,  còn  bổ sung điều lệ theo tấu chương của Bộ Lễ để chuẩn  cho đại hôn nữa.
Hai  tuy cùng ở trong cung nhưng  mấy ngày  gặp mặt.
Đêm nay cuối cùng Tiêu Diễn mới  chút thời gian.
“Hoàng thượng giá đáo.” Ngoài Hà Lạc điện truyền đến tiếng hô vang.
Nghe thấy tiếng hô, Cố Nghi liền bước  cửa điện nghênh đón: “Tham kiến Hoàng thượng.”
“Bình .” Tiêu Diễn  cô sắc mặt  nhợt nhạt, liền chau mày : “Mấy hôm nay  vất vả cho nàng .”
Cố Nghi lắc đầu: “Chẳng đáng  là vất vả, chỉ là   rườm rà thôi.”
Cô  kỹ Tiêu Diễn, thấy  vẫn mặc triều phục, đầu đội mũ vàng, hiển nhiên là  từ tiền điện qua đây.
“Những ngày qua hẳn Bệ hạ cũng nhiều việc bận rộn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-287-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Tiêu Diễn kéo cô  xuống bên bàn: “Chờ đến  đại lễ phong hậu, chắc sẽ  hơn.”
Đám cung nhân trong điện lặng lẽ lui  ngoài.
Cố Nghi  quanh một lượt, lập tức rướn đến gần, hôn nhẹ lên má .
“Thần   nhớ Bệ hạ.”
Tiêu Diễn thuận thế giữ lấy  đầu cô  hôn lên môi cô.
“Trẫm cũng  nhớ nàng.”
Mê Truyện Dịch
Ánh mắt Cố Nghi sáng lên: “Bệ hạ theo thần   đây, thần   thứ  ho  cho Bệ hạ xem.”
“Ồ?” Tiêu Diễn nhướng mày, để mặc cô kéo   tẩm điện.
Trong điện nến hoa bừng sáng, hương ấm thoang thoảng.
Cố Nghi từ trong hộp gấm lấy  một bộ bài mà cô  tự tay vẽ trong lúc nhàn rỗi, định khoe với  một chút.
Quay  thì thấy Tiêu Diễn  cởi bỏ mũ vàng, tháo trâm, tự  cởi triều phục, ném bên cạnh giường.
Cố Nghi: “Bệ hạ  chơi bài ?”
Tiêu Diễn: “Lát nữa .”
Hai ngày , Cố Nghi  quên mất chuyện bộ bài. Bỗng nhiên   từ Xưởng thủ công đến tặng cô một bộ bài trúc. Những quân bài  mài từ các mảnh trúc mỏng, các góc cạnh  mài trơn tru, hoa văn  đó  qua  nhận  là từ những nét vẽ tay của cô,   họ  dùng cách gì mà in  lên mảnh trúc.
Cố Nghi chơi một lát, lập tức nghĩ cách trả ơn. Cô tranh thủ lúc rảnh  đến nhà bếp tự tay  một đĩa bánh sữa giòn,  sai  mang đến cho Tiêu Diễn.
Ngày đại hôn.
Vừa qua giờ Mão, Cố Nghi  thức dậy,  cung nữ dày công kỳ cọ, tắm rửa đến ba , cuối cùng khoác lên  bộ váy bào màu đỏ thêu phượng lộng lẫy.
Trước gương trang điểm, nữ quan phụ trách nghi lễ từ từ búi từng lọn tóc đen của cô lên, vẽ mày thoa phấn má và tô son lên môi cô.
Hai nữ quan cùng nâng mũ phượng đến,  đó  chín con rồng vàng, miệng ngậm những hạt châu trắng như giọt nước. Phía  và  là bốn con phượng hoàng vàng dang cánh bay lượn, quanh mũ gắn trăm viên ngọc đỏ và hơn nghìn viên ngọc trai, hai bên trang trí mười hai bông hoa tinh xảo.
Nữ quan cẩn thận đội mũ phượng lên đầu cô, Cố Nghi chỉ thấy đầu đau nhói, hai vai chùng xuống, nặng đến mức  thể nhấc đầu lên nổi. May mà cô  luyện tập  đó mấy ,     thể giữ vững cổ,  cũng theo thế  lên  định.
Trên tường đỏ ngói vàng, mặt trời ở phía Đông dần ló dạng, ánh nắng vàng chiếu rọi khắp nơi.