Vũ công  sân khấu dùng vải voan xanh che mặt, trông nhẹ nhàng  duyên dáng.
Mọi  đều ngạc nhiên, bốn bề   im lặng.
Cao Quý công công trong lòng thầm bái phục, Cung Quý nhân đúng là tài nghệ cao cường!
Sau khi nhảy xong một điệu, hoàng đế quả nhiên : “Thưởng.”
Triệu Uyển vội vàng bước xuống sân khấu,  sự hướng dẫn của Xuân Nha để tránh né đám đông,  đó  đến hòn non bộ mà Cung Quý nhân  đợi ở đó từ , cô  liền cởi bỏ vải voan xanh  đầu cô ,  đó mặc chiếc váy nghê thường , vội vã   bàn tiệc.
Triệu Uyển  bỏ , chỉ mặc mỗi y phục bên trong, im lặng  đó.
Xuân Nha để  cho cô  một bộ cung phục: “Đợi lát nữa ngươi hãy lặng lẽ rời .”
Trên áo Triệu Uyển vẫn còn mồ hôi, chỉ  thể ngơ ngác  đó, trong lòng  khỏi cảm thấy chua xót.
Cố Nghi  thấy Cung Quý nhân mặc váy nghê thường, đầu phủ vải voan xanh vội vàng   bàn tiệc.
Quả nhiên liền  thấy Vương Quý nhân : “Cung tỷ tỷ, điệu nhảy vô cùng duyên dáng,   ngưỡng mộ tỷ, hôm nào nhất định sẽ xin lời khuyên!”
Vừa , Vương Quý nhân  giơ tay vén vải voan xanh che mặt Cung Quý nhân lên.
Cung Quý nhân dừng chân, để mặt cô  vén khăn che mặt lên.
Cung Quý nhân  nhướng mày,  nhạt : “Vương     gấp gáp như  chứ? Nếu  thích điệu nhảy Phi Thiên  đến , hôm khác tỷ dạy  là !”
Tiện nhân! Vương Quý nhân  cô  đang xỉa xói , liền tức giận  xuống.
Cố Nghi cầm ly ,  kế bên thưởng thức.
Xem  cốt truyện đang trực tuyến! Nữ chính và Cung Quý nhân  đổi váy nghê thường và khăn che mặt cho , lúc  chắc là đang cô đơn   hòn non bộ trong vườn. Đợi đến khi khách khứa giải tán hết thì cô  mới  về Trích Phương điện.
Tuy nhiên,  đường   tình cờ gặp  nam chính đang say rượu.
Hai  quấn quýt lấy   bắt đầu xà nẹo, chấm mút  .
Cố Nghi yên tâm,  cắn thêm một miếng bánh trung thu nữa.
Ca hát nhảy múa hòa bình, quân thần vui vẻ, cạn hết cốc  tới cốc khác.
Mê Truyện Dịch
Không lâu , một thái giám ngự tiền mặc áo bào xanh, tay bưng một cái khay  tới chỗ các Quý nhân đang .
Anh  cao giọng : “Cung Quý nhân  kỹ năng nhảy múa tuyệt vời, đặc biệt thưởng bánh trung thu hoa quế và hoa phù dung, cùng Quý nhân thưởng thức.”
Cung Quý nhân lạy : “Tạ bệ hạ ban thưởng.”
Cô  là phi tần đầu tiên của Tiêu Diễn tối nay  ban thưởng bánh trung thu, đồng thời cô  cũng là phi tần duy nhất.
Cung Quý nhân nhận lấy chiếc bánh trung thu ngự ban, ngay lập tức bắt đầu ăn từng miếng nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-41-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Tài nghệ của Vương Quý nhân tuy  khen thưởng nhưng    ban thưởng.
Cô  liếc  Cung Quý nhân: “Hôm nay Cung tỷ tỷ một bước lên mây, đúng là đáng chúc mừng!”
Cố Nghi ở  gần, gần đến mức cô gần như  thể cảm nhận  sự oán giận phát  từ Vương Quý nhân.
Vương Quý nhân  thấy Cung Quý nhân mỉm  thì  để ý tới cô  nữa,  sang Cố Nghi: “Cố    gì  chứ?”
Nói gì? Người qua đường A – Cố Nghi bỗng nhiên  gọi tên, vô thức  về phía Tiêu Diễn.
Khi Tiêu Diễn ban thưởng cho Cung Quý nhân,  chỉ đơn giản là đang ban thưởng điệu múa Phi Thiên mà cũng là đang ban thưởng cho triều thần  xem trọng  phía . Người mà  ban thưởng chính là con gái của Cung Chính Hải.
Cố Nghi mỉm  : “Vương tỷ tỷ   đúng! Điệu nhảy Phi Thiên của Cung tỷ tỷ thực sự là một kỹ năng thần kỳ,  đây vô cùng ngưỡng mộ!”
Sau khi ăn xong bánh trung thu  ban thưởng, Cung Quý nhân ngẩng đầu  Vương Quý nhân  mỉm   với cô: “Cố   quá khen.”
Sắc mặt Vương Quý nhân trở nên tối sầm.
*
Giờ hợi, lúc trăng tròn nhất, đào kép đàn khúc cuối cùng.
Cố Nghi liếc thấy Tề Mỹ nhân cuối cùng cũng  dậy rời khỏi bàn tiệc.
Tốt quá!
Cô lập tức  dậy,  vòng  phía  đám đông,  mấy chục bước dọc theo con đường đá trong vườn mới thấy Tề Mỹ nhân dừng   gốc cây đợi cô.
Cố Nghi bước nhanh  tới: “Tề tỷ tỷ!”
Tề Mỹ nhân cau mày : “Quý nhân đừng gọi  là tỷ tỷ nữa, cứ gọi Tề Vân  !”
“Không, tỷ mãi mãi là tỷ tỷ của !” Kim chủ tỷ tỷ!
Tề Mỹ nhân mỉm , lấy  một cuốn sách mỏng từ trong ngực.
Dưới ánh trăng mờ ảo, Cố Nghi  thể thấy rõ bìa sách, Kinh Thành Tiếu Tiếu Sinh, tiên hiệp kỳ truyện.
Cô hưng phấn : “Đã…  đóng thành sách  ư?”
Tề Mỹ nhân gật đầu: “Muội cất .”
Cố Nghi lập tức giấu cuốn sách  ngực.
Tề Mỹ nhân lấy từ trong túi  một thỏi vàng đưa cho Cố Nghi.
Cố Nghi trong lòng vui mừng: “Tạ đại ân của Tỷ tỷ!”
Tề Mỹ nhân lắc đầu: “Do  xứng đáng.” Nói xong thì xoay  rời .