Cố Nghi gật đầu,  dậy  .
Đào Giáp lập tức đặt quân cờ xuống, tìm cho cô một đôi giày da thích hợp để  dạo  đường.
Cố Nghi  giày xong liền : “Mời công công dẫn đường.”
Đi tới bên ngoài Hiên Vũ các, Tiêu Diễn và Cung Tiệp dư cũng  tới.
Tiêu Diễn mặc đồ đen, chỉ  cổ áo thêu hình rồng.
Cung Tiệp dư mặc một chiếc váy màu vàng sẫm, tóc búi cao,   liền   đặc biệt trang điểm kỹ lưỡng.
Cố Nghi khuỵu gối : “Tham kiến hoàng thượng. Tham kiến Tiệp dư.”
Tiêu Diễn liếc  cô, thấy cô  giày da,   mặc áo choàng màu chàm. Có lẽ  mới tắm suối nước nóng xong nên hai má hồng hào, đôi mắt hình quả hạnh trong veo như nước, ẩn chứa ý .
Tiêu Diễn dời tầm mắt : “Đi thôi.”
Đoàn   lượt leo lên theo con đường đá trong núi.
Dẫn đầu là ba thị vệ cầm kiếm.
Cố Nghi nghển cổ lên  kỹ hơn  thị vệ dẫn đầu, nước da màu đồng,  đầu đội mũ sắt, vẻ ngoài trang nghiêm.
Cô đoán   chính là Thống lĩnh của Cấm quân, Tề Sấm.
Nam thứ cuối cùng cũng xuất hiện !
Cố Nghi  liếc  phía  Cung Tiệp dư, cung nữ váy áo thướt tha  theo cô  từng bước  ai khác chính là Triệu Uyển.
Tiêu Diễn thì đang  phía  thị vệ.
Ôi cảnh tượng Tu La tràng  đẽ [1] .
Cố Nghi đưa mắt  cây xanh tươi   núi, lắng  tiếng côn trùng và tiếng chim hót.
Leo núi  một lúc, Cung Tiệp dư  thể nhịn  nữa.
Vốn Cố Nghi chỉ cách Cung Tiệp dư nửa bước,   thấy Cung Tiệp dư đột nhiên tăng tốc đuổi theo hoàng đế phía .
Triệu Uyển  ngang qua cô,  lí nhí: “Tham kiến Quý nhân.”
Mê Truyện Dịch
Cố Nghi mỉm  gật đầu.
 lúc , Cung Tiệp dư ở phía  hét lên “A” một tiếng, cả  lập tức lắc lư,  đó liền ngã xuống đường núi.
Đường núi ở đây  nguy hiểm, bên   hàng trăm bậc thang dài  thấy điểm cuối.
Triệu Uyển tay chân nhanh nhẹn đón  Cung Tiệp dư, hai  lật   ngã xuống ven đường núi,  lăn xuống bên .
Cốt truyện thực sự trực tuyến!
Cố Nghi  thì thấy Triệu Uyển dùng cơ thể  để bảo vệ Cung Tiệp dư, vì thế Cung Tiệp dư mới  rơi xuống bùn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-48-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Hàng  dừng bước vì sự  đổi đột ngột .
Cung Tiệp dư vội vàng : “Bệ hạ thứ tội, thần  thất lễ. Vì đường núi trơn trượt nên thần  bất cẩn.” Cô  nắm lấy cánh tay cung nhân đưa    lên, góc váy phía  của cô   lấm lem bùn.
Tiêu Diễn  vui : “Nếu  như  thì nàng  kiệu xuống núi  .”
Sắc mặt Cung Tiệp dư tái nhợt, năm ngón tay trong ống tay áo nắm chặt , chỉ  thể cúi  : “Thần  cáo lui.”
Cô   xong liền  thấy Triệu Uyển ngã xuống đất  hề nhúc nhích.
Triệu Uyển ôm cổ chân, nghiến chặt răng, sắc mặt tái nhợt.
Cố Nghi ngay lập tức đến gặp Tiêu Diễn.
Trong sách, Tiêu Diễn  thấy Triệu Uyển  thương vì Cung Tiệp dư, nghĩ cô  hy sinh   để cứu chủ, trong lòng đột nhiên cảm thấy  chút yêu mến.
Hắn cúi  kiểm tra vết thương của cô ,  đó hai  trao đổi ánh mắt.  lúc , Tề Sấm nhảy   “Thần cõng cô nương xuống núi”.
Tiêu Diễn   liền đưa mắt  Tề Sấm, ánh mắt hai  chạm , trong mắt dường như  tia lửa mãnh liệt!
A, cảnh tượng Tu La tràng ngọt ngào c.h.ế.t tiệt !
Lúc , ánh mắt Tiêu Diễn chạm  ánh mắt Cố Nghi.
Tiêu Diễn cau mày, vẻ mặt của cô  kỳ quái, ánh mắt đảo qua đảo  giữa  và Tề Sấm.
Cố Nghi mong đợi  Tiêu Diễn, chờ   lời thoại.
 chờ hồi lâu, Tiêu Diễn cuối cùng cũng : “Cố Nghi,  đây.”
Mình  ngay mà! Tình tiết của cốt truyện vẫn  tự  gánh thôi!
Cố Nghi  đến bên cạnh Tiêu Diễn,  đầu  Triệu Uyển, lo lắng : “A Uyển,   chân ngươi  thương  ? Có   thể  dậy  ?”
Sự nghi ngờ hiện lên trong mắt Tiêu Diễn. Hắn liếc  Triệu Uyển đang ngã  đất, cuối cùng cũng nhận  cô .
Chính là cô , cung nữ ở vườn đào hôm nọ…
Hắn    Cố Nghi.
 tại … Cố Nghi cứ luôn đặc biệt chú ý đến cung nữ …
Triệu Uyển  câu hỏi của Cố Quý nhân, lí nhí trả lời: “Bẩm Quý nhân, mắt cá chân của nô tì  thương.” Cô  chống tay xuống đất và cố gắng  dậy, nhưng mắt cá chân  đau âm ỉ, bất lực đành ngã ngửa  : “Nô tì thật sự   lên nổi…”
Cố Nghi tránh né ánh mắt dò xét của Tiêu Diễn, cô cúi đầu thở dài: “Bệ hạ,   thế nào bây giờ?”
Trong lòng Tiêu Diễn  càng cảm thấy kỳ lạ,  đưa mắt về phía mấy tên thị vệ  đầu, ánh mắt rơi   Tề Sấm.
Tề Sấm hiểu ý,   liền quỳ xuống, trầm giọng : “Thần sẽ cõng cô nương xuống núi.”
Tiêu Diễn gật đầu. Tề Sấm bước qua bậc thang dài vài bước, dừng   mặt Triệu Uyển, cúi  xuống: “Cô nương  thể bám  vai của tại hạ.”