Trên đường đến Ô Sơn, tự đòi xuống xe ngựa của hoàng thượng  là bất kính , bây giờ bên cạnh  một  tương phản như Cung Tiệp dư, càng khiến cô lười biếng hơn.
Hơn nữa gần đây tâm trạng của Tiêu Diễn chắc là   lắm…
Cố Nghi   chỗ  trong hậu cung của Tiêu Diễn thì  xem sắc mặt của .
Cố Nghi   lộ răng, to gan : “Hay là tối nay thần  sẽ học  một món ăn nhẹ?”
Tiêu Diễn  thấy cô sán đến gần, trong mắt tràn đầy vẻ nịnh nọt  chủ ý.
Hắn đưa tay phủi chiếc lá   từ lúc nào  rơi  tóc cô xuống: “Không  chí tiến thủ.”
Cố Nghi nhanh chóng bày tỏ quyết tâm của : “Thần  nhất định sẽ ghi nhớ lời dạy của bệ hạ,   thần  sẽ nhắc nhở bản !”
Tiêu Diễn  khẩy,  xuống núi. “Xuống núi .”
Cố Nghi và Cao Quý công công  , đột nhiên  cảm giác đồng cảm.
Cả hai đều hiểu ánh mắt của đối phương.
Tâm trạng của Hoàng đế đang tồi tệ.
Tâm trạng của Tiêu chó đang  .
Lúc xuống núi nhanh hơn nhiều so với lúc leo lên núi.
Vừa lúc mặt trời lặn,    trở  Hiên Vũ các.
Tiêu Diễn  bảo cô rời  nên Cố Nghi chỉ  thể theo  tiến  Hiên Vũ các.
Cô liếc mắt  thấy cờ đại phú hào  giá sách, kinh ngạc : “Bệ hạ mang cả bàn cờ tới đây ?”
Tiêu Diễn thấy hai mắt cô sáng lên, liền đề nghị: “Chơi với trẫm .”
Cố Nghi gật đầu: “Thần  tuân lệnh.”
Nói thật thì chơi cờ năm quân với Đào Giáp thua liên tiếp mấy ván liền   tổn thương lòng tự trọng của cô, thôi thì g.i.ế.c tay mơ sướng hơn.
Tiêu Diễn cầm hình nhân mặc áo choàng và đội mũ, còn Cố Nghi cầm hình nhân mặc váy búi tóc.
Không ngờ Tiêu Diễn  thắng  suôn sẻ. Chưa đầy nửa canh giờ, Cố Nghi thua hết nước hết cái.
Cố Nghi: … Đau tim quá!
Sắc mặt của Tiêu Diễn  khá hơn, ngón tay vui vẻ gõ nhẹ lên bàn gỗ: “Cố Quý nhân  nhường .”
Cố Nghi phát hiện  rằng khi Tiêu Diễn gọi cô là Cố Quý nhân đều là đang âm thầm chế nhạo cô.
Trẻ trâu!
Cố Nghi nở nụ : “Thần   học  một bài học.”
Tiêu Diễn vỗ tay, cung nhân phụ trách bữa
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-50-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
ăn tiến  trong các, bắt đầu chuẩn  bữa ăn.
Cố Nghi ngoan ngoãn  dậy, định  sang một bên hầu hạ.
Tiêu Diễn buồn  : “Ngồi xuống .”
Đứng lên cũng   hầu hạ ,   lên  gì!
Cố Nghi  xuống: “Tạ bệ hạ!”
Trong điện Lạc Hà, Cung Tiệp dư   ăn tối.
Hôm nay cô    mất mặt  mặt hoàng đế! Vốn đang thưởng thức phong cảnh vô cùng  đẽ thì  lãng phí hết!
Cô  tức giận   giường, Xuân Nha nhẹ nhàng xoa bóp chân cho cô : “Tiệp dư bớt giận. Hôm nay là tai nạn ngoài ý  thôi, bệ hạ đương nhiên sẽ  trách Tiệp dư. Hơn nữa, mắt cá chân của Tiệp dư  khỏi,  nên gắng sức như .”
Cung Tiệp dư xoay : “Bây giờ  tranh thì khi nào tranh đây? Trong cung   nhiều , bên  còn  tứ phi nữa. Đến Ô Sơn thì chỉ   và Cố Quý nhân, cha  là quan lớn tứ phẩm, chỉ là một Tri Châu nhỏ bé ở Phủ Châu thì   thể so sánh !”
Xuân Nha  khuyên: “Bệ hạ     sẽ ở Ô Sơn bao lâu để tránh nóng. Tiệp dư chớ vội,   vẫn còn  nhiều cơ hội!”
Cung Tiệp dư thở dài, hy vọng như .
Cô   khắp tẩm điện cũng  thấy Triệu Uyển nên hỏi: “A Uyển ?”
Xuân Nha: “Ban nãy Tề Đô thống  đưa cô  trở  căn phòng nhỏ phía  điện. Tiệp dư   nô tì gọi cô  ?”
Cung Tiệp dư lắc đầu, thầm nghĩ hôm nay may mà cô  đỡ  : “Không cần, đêm nay  cần cô  túc trực.”
Trong căn phòng nhỏ phía  điện, Triệu Uyển   bàn, dùng nhiều lớp gạc trắng quấn  mắt cá chân sưng tấy của , liếc  chiếc bình sứ ngọc trắng  để   bàn.
Là thuốc   Tề Sấm  để  cho cô.
Tề Sấm – con trai của tướng quân Tề Uy, hiện là Đô thống của Cấm quân, vốn là thư đồng của Thái tử Hoành.
Anh   trở thành một thanh niên dè dặt kiệm lời.
Mê Truyện Dịch
Triệu Uyển khi còn nhỏ  từng gặp   một .
Tiếc là Tề Sấm  nhớ.
Cũng giống như A Diễn, dường như    quên mất cô  .
Triệu Uyển  khổ, bám chặt  chiếc bàn gỗ cố gắng  dậy.
Ngày mai còn   việc,  lẽ tối nay  thể  tắm suối, thế  còn đỡ hơn nước giếng lạnh.
Tề Sấm từ phía  Hà Lạc điên  ,  dọc theo bức tường cung điện sơn mài màu đỏ, hướng về doanh trại phía  cung.
“Tề Sấm ca ca.” Một giọng nữ từ phía  vang lên.
Tề Sấm  đầu , cau mày : “Đào Giáp.”
Đào Giáp bước tới chào hỏi,  : “Tề Sấm ca ca,  lâu  gặp, dạo    vẻ đen hơn một chút .”