Cố Nghi gật đầu: “Được, ngươi xem mà  .”
Đào Giáp tràn đầy tinh thần chiến đấu, ngày hôm đó  để mấy  bắt chước mà   tự lượng sức  sáng mắt !
Màn đêm dần dần buông xuống, do trời mưa to nên sương mù dày đặc dâng lên trong núi, sương mù như một chiếc màn, nhẹ nhàng bao phủ biệt cung Ô Sơn.
Đêm đang trở nên tối hơn.
Cao Quý công công cầm đèn lồng   mái hiên phía  Hiên Vũ các,  những bóng  cô đơn đang luyện kiếm trong vườn.
Bây giờ  là tháng chín, tính toán thời gian thì cũng sắp đến .
Gần đây hoàng đế ngủ cực ít, cũng là do  thể ngủ .
Haiz.
Bệ hạ cũng khổ quá .
Ban ngày đối phó với các quan đại thần, giải quyết các vấn đề trong triều đình, nhưng đến đêm khuya xung quanh   ai, cũng   ai để   thể kêu ca .
Trên thế giới ai cũng cho rằng hoàng đế là kẻ tàn nhẫn, g.i.ế.c cha, g.i.ế.c , là một kẻ khát máu, giẫm lên đầu   và xương cốt của tướng sĩ để  lên ngôi vị.
 dù đúng  sai, thật  giả thì cũng   ai quan tâm.
Bệ hạ từ nhỏ  chịu đủ sự khinh thường, suốt đoạn đường  cho dù   trở thành hoàng đế nhưng cũng  từng  cuộc sống hạnh phúc.
Trong mắt Cao Quý công công  khỏi cảm thấy  chút chua xót, lập tức cụp mắt xuống.
Tiêu Diễn thu hồi trường kiếm,  áo lót toát  một tầng mồ hôi mỏng.
Cao Quý vội vàng bước tới, khoác áo choàng màu nâu lên cho , thấy vẻ mặt   hề mệt mỏi, liền đề nghị: “Bệ hạ,  núi sương mù dày đặc,  là bệ hạ đến suối nước nóng ngâm  thì thế nào? Có lẽ lát nữa sẽ  thể ngủ ngon hơn.”
Tiêu Diễn nhớ tới dáng vẻ lúng túng tối qua của Cố Nghi ở hồ nước,  khỏi mỉm , gật đầu  nữa.
Cao Quý lập tức chuẩn  gọi   quần áo, ngẫu nhiên chọn  cho hai cung nhân   đến hồ suối nước nóng.
Đêm tối như mực, bên hồ suối nước nóng    nào  đặt một chiếc đèn lồng trong cung sáng lấp lánh, ánh nến bên trong tấm lụa mỏng tỏa  ánh sáng trắng nhạt, bao phủ lấy làn khói trắng mờ ảo.
Cao quý đang định cất tiếng hỏi, nhưng hoàng đế  ngăn ông  ,  hiệu bảo ông  im lặng.
Cách một  cách khá xa, Cao Quý công công  kỹ hơn  bóng lưng của   mặt,   rõ kiểu búi tóc của cô .
Là Cố Quý nhân ư?
Đặc biệt đến đây để chờ bệ hạ ?
Hay Cố Quý nhân yêu thích hồ nước  đến mức đến ngâm  cả ngày lẫn đêm?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-59-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Cao Quý  hoàng đế chậm rãi  về phía , ông  ý thức  dừng bước chân , phất tay  lệnh cho cung nhân phía  dừng .
Tiêu Diễn càng  càng gần, thấy bóng  trong hồ dường như  hề phát hiện , chỉ đưa tay  đùa giỡn với mặt nước lấp lánh.
Hắn buồn  : “Cố Nghi…” Tại  ngay cả cung nữ hầu hạ cũng chẳng ? Tự lẻn  ngoài một  ?
Triệu Uyển  thấy giọng  vang lên, lập tức  đầu .
Nhìn thấy  tới, cô chỉ cảm thấy một luồng nhiệt dâng thẳng lên đầu, lập tức thụp cả  xuống nước, tuy   sương trắng bao phủ nhưng cô  vẫn đưa tay  che  ngực.
“Bệ hạ tha tội. Nô tì   rằng bệ hạ sẽ tới đây, nô tì sẽ rời  ngay!”
Tiêu Diễn cau mày,  là cô .
Triệu Uyển  thấy Tiêu Diễn dừng  cách hồ nước vài bước, bản  cô  cũng tự động lùi  một chút.
“Nô tì lập tức  ngoài ngay. Xin bệ hạ tha tội. Nô tì  quấy rầy bệ hạ.”
Cô   xong thì cũng  lùi đến mép hồ,  còn chỗ nào để lùi  nữa.
 lúc  cô  đang  mảnh vải che , nên  thế nào mới  đây?
Mê Truyện Dịch
Cao Quý công công thấy hoàng đế  cách mép hồ vài bước chân thì tim như thắt .
Không  Cố Quý nhân!
Quả nhiên, một lúc  liền  thấy hoàng đế    với vẻ mặt vô cảm.
Là tên nào   mắt  dám  mất hứng của bệ hạ?
Cao Quý  kịp  đầu   kỹ, đành  nhanh chóng đuổi theo bước chân của .
Triệu Uyển  thấy vẻ mặt lạnh lùng của Tiêu Diễn,    rời ,   với cô  một câu nào.
Nhiệt độ  mặt lập tức rút , chỉ cảm thấy gió đêm thổi qua, gió lạnh trong lòng từ từ lan .
A Diễn thật sự    quên cô .
Quãng thời gian năm xưa bên , đến cuối cùng   để  dấu vết gì trong lòng  cả.
*
Vào ngày sinh thần của Cố Nghi, Đào Giáp đặc biệt trang trí Tầm Tuyết điện một lượt,  tất cả các dải lụa  màn trướng bằng lụa đỏ, thậm chí còn thêu một chiếc khăn tay bằng lụa cho cô nữa.
Trên chiếc khăn tay  thêu một chữ “Thọ”  lớn màu đỏ tươi.
Cảm động thì cảm động thật, nhưng Cố Quý nhân dường như cũng chỉ mới  20 tuổi thôi mà, cô thực sự  thể đảm đương  từ “Thọ”  ?