Cố Nghi mở miệng gọi: “Bệ hạ! Tối nay thần  ở ngự hoa viên cho cá ăn thì gặp  kẻ . Tên đó che nửa khuôn mặt, kéo thần    buông, còn bịt miệng thần  nữa. Mọi việc diễn  quá nhanh, trong tay áo   bỗng lộ  một con d.a.o ngắn sáng loáng. Thần  thấy  liền đá  hạ bộ  cắn  lòng bàn tay  . Lợi dụng lúc   thả tay , thần  liền nhảy xuống hồ, may mắn mới giữ  mạng. Tề Đô thống  ngang qua mới cứu  thần , nhưng thần      c.h.é.m một nhát  chân nên Tề Đô thống mới đưa thần  về Hà Lạc điện.”
Vừa , cô  vén chiếc áo choàng lên, để lộ vạt váy dính đầy máu.
Tinh thần của cô vẫn khá , chứng tỏ vết thương  quá nghiêm trọng.
Tiêu Diễn khẽ nhíu mày,  đó giơ tay vững vàng ôm lấy eo Cố Nghi  kéo cô  lòng : “Tề Sấm, lui xuống.”
Tề Sấm ngẩng đầu thấy nét mặt của Tiêu Diễn, trong lòng lập tức kinh hãi, nhanh chóng tránh ánh mắt của , cúi đầu chắp tay : “Vi thần cáo lui.”
Cố Nghi ngẩng đầu  nghiêng khuôn mặt của Tiêu Diễn, thấy cằm của  căng lên, sắc mặt lạnh lùng, liền khẽ : “Bệ hạ  tin thần  ?”
Tiêu Diễn  trả lời cô, ôm cô   bước nhanh về phía Hà Lạc điện,  lệnh cho Cao Quý công công  vội vã chạy tới: “Truyền Y chính.”
Cố Nghi tựa  lòng ,  thấy nhịp tim  đang đập thình thịch thình thịch,  nhanh một chút. Cô chớp mắt hỏi: “Trong cung tối nay cũng xảy  hỏa hoạn,   liên quan đến tên thích khách  g.i.ế.c thần  ? Trên tay    mùi dầu đèn và than củi. Thần    thấy nửa khuôn mặt của  , nếu cần nhận dạng thì thần   thể  !”
Tiêu Diễn cúi xuống thấy đôi mắt cô sáng lên, tràn đầy hào hứng,  liền lạnh giọng : “Không cần,   việc của nàng.”
Cố Nghi “Ồ” một tiếng,    Tiêu Diễn thấp giọng  nhỏ: “Kẻ trộm tối nay   g.i.ế.c nàng. Nếu     g.i.ế.c thì sẽ  cho nàng  cơ hội nhảy xuống hồ.”
Cố Nghi ngạc nhiên : “Vậy     gì?”
Tiêu Diễn trầm giọng : “Có lẽ…    bắt nàng… mang về giao nộp mà thôi…”
Chỉ là tại   của Tiêu Luật  nhắm  Cố Nghi… Hậu cung   nhiều phi tần, tại     chọn đúng Cố Nghi…
Cố Nghi trong đầu hồi tưởng  một chút tình tiết trong sách, phát hiện     đoạn nào  đến thích khách xông  ngự hoa viên. Trong sách chỉ  rằng Tiêu Luật phái  đến cứu mẫu  của  , nhưng  đó  cứu  nên đành  phóng hỏa đốt Đàm Nguyên Đường để thoát ,     tình tiết   xông  ngự hoa viên bắt cóc phi tần.
Chẳng lẽ cô tự  tự chịu, chỉ nên trách bản    nên  cho cá ăn ư?
Cố Nghi thở dài : “Từ nay về  thần  sẽ   cho cá ăn nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-82-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Tiêu Diễn  giọng cô thoải mái, rõ ràng   chút kinh sợ  khi gặp nạn nào, ngược  còn bình thản tự nhiên thì  khỏi cau mày: “Cố Nghi… Đêm nay chỉ cần sơ suất một chút thôi thì nàng  mất mạng … Nàng  sợ … Trong đầu nàng chỉ … cho cá ăn thôi ư?”
Hắn  hỏi xong thì chợt nhận  cảm giác nặng trĩu trong lòng  chính là nỗi sợ.
Hắn  sợ khi  thấy Tề Sấm ôm bóng dáng  nào đó  về phía .
Hắn sợ   ôm đó chỉ là một thi thể.
Hắn sợ… Cố Nghi chết.
Hắn sợ cô nhóc tinh nghịch   c.h.ế.t .
Cố Nghi   sự nghiêm khắc trong lời  của Tiêu Diễn, nhỏ giọng đáp: “Thần  chẳng  vẫn  c.h.ế.t ? Hơn nữa sợ cũng  ích gì ,   cũng  lúc  c.h.ế.t mà.”   c.h.ế.t đến ba  ! Lần  nếu c.h.ế.t nữa thì  khi   về ngày mười lăm tháng sáu, còn đáng sợ hơn cả cái c.h.ế.t nữa đó!
Tiêu Diễn thấy biểu cảm của cô  chút sợ hãi, liền  nhạt một tiếng: “Cố Nghi, nếu nàng   tiếc mạng sống thì trẫm sẽ để  gia tộc nhà họ Cố bồi táng cùng nàng.”
Mê Truyện Dịch
Cố Nghi   run rẩy, uất ức : “Thần    ý đó…” Cầu xin  tha cho cả gia tộc !
Cửa Hà Lạc điện  hiện ngay  mắt, Tiêu Diễn sải bước  thẳng về phía tẩm điện.
Triệu Uyển  ở cửa điện phụ, trông thấy bóng dáng hoàng đế,  thấy  trong lòng ,  ngoái đầu mà tiến thẳng  chính điện của Hà Lạc điện.
Vừa , Cao Quý công công rõ ràng  sai  tới báo rằng Đàm Nguyên Đường  cháy, hoàng đế   thăm Lưu Thái phi nên  thể đến .
Vậy mà giờ    đến đây?
Tú Hà  cô   sững ở cửa, khẽ : “Tài nhân đừng  nữa, vẫn nên nghỉ ngơi sớm thôi ạ.”
Triệu Uyển “Ừ” một tiếng, đang định   điện thì thấy Đào Giáp dẫn theo hai vị Y chính mặc áo xanh đội mũ trắng, vội vàng chạy  trong chính điện.