Đào Giáp lập tức   ngay,  lâu , vài cung nữ mặc áo xanh  trong tẩm điện.
 lúc , cung nhân báo: “Thục phi nương nương  điện.”
Nghe tiếng bước chân tiến  điện, Cố Nghi khẽ vén những sợi tóc rối  vai.
Dù  Thục phi cũng là  nhất mỹ nhân của triều Đại Mạc, cô  thể quá nhếch nhác .
Cố Nghi ở  giường khẽ cúi , cúi đầu hành lễ: “Thần  xin bái kiến Thục phi nương nương.” Khi   đến gần, cô  ngửi thấy một mùi hương phấn son nồng nàn.
Thục phi thấy Cố Tiệp Dư chỉ mặc một bộ áo lót trơn, đôi mắt hạnh  cụp xuống, sắc mặt   tệ, trắng hồng nhuận sắc.
Cô  đưa tay đỡ nhẹ: “Cố Tiệp Dư đang  thương, hà tất  giữ mấy lễ nghi   gì, mau  dậy .”
Lúc , Cố Nghi mới ngẩng đầu  Thục phi  mặt, thấy cô  môi hồng tươi thắm, từng nét mày mi đều  kẻ kỹ,  trán còn dán phù dung kim bạc hoa điền, trông vô cùng xinh .
Cố Nghi mỉm : “Thục phi nương nương đến thăm thần , thần  vô cùng cảm kích.”
Thục phi  khẽ: “Tiệp Dư thật khách sáo quá, vốn dĩ giữa tỷ  với ,  cần  quá xa lạ như . Muội  thương ở ,  nghiêm trọng ?”
Cố Nghi kéo chăn , lộ  cẳng chân   băng bó, quấn mấy lớp băng trắng: “Thần   thương ở chân,   gì đáng ngại.”
Thục phi khẽ “Ừm” một tiếng: “Cố      tấn công, hoàng thượng nhất định đau lòng  thôi. Muội nên sớm dưỡng thương cho mau khỏi.”
Cố Nghi cảm thấy  chút kỳ lạ, vì  Thục phi vô cớ nhắc đến hoàng đế  gì? Nếu là Đức phi nhắc tới thì cô còn  thể hiểu là đang ghen tuông, nhưng Thục phi  đề cập thì cô cảm thấy…  kỳ quặc…
Cô  khan: “Thần  nhất định sẽ nghỉ ngơi thật , để sớm ngày mau khỏi.”
Thục phi thấy mặt mày cô tươi , liền : “Bổn cung chỉ đến thăm  một lát,  nhiều lời nữa…  hãy nghỉ ngơi cho .”
Cô  xoay  định rời ,  đột nhiên dừng bước: “Trong Thái Vi điện của bổn cung còn  thuốc giảm đau trị thương, lát nữa sai  mang sang cho ,  cũng đỡ  chịu đau.”
Cố Nghi khẽ gật đầu: “Đa tạ nương nương.”
Sau khi Thục phi rời , Đào Giáp mới trở  tẩm điện, vẻ mặt như trút  gánh nặng.
Cố Nghi  khỏi tò mò hỏi: “Trước đây Thục phi nương nương mà ngươi từng gặp  tính cách thế nào?”
Đào Giáp “hừ” một tiếng: “Thục phi nương nương vốn nổi tiếng kiêu ngạo,   đều  cô  tính tình cao ngạo, dường như  coi ai  gì, nhưng từ mấy   nô tì gặp, Thục phi nương nương   đoan trang, ít , trầm tĩnh.”
Nghe qua thì quả thật giống Thục phi trong sách, một thục nữ danh môn, từng nổi danh rực rỡ chốn kinh thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-87-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Vốn là ứng cử viên sáng giá cho ngôi vị Thái tử phi.
Đáng tiếc, Thái tử Hoành  mất.
Haiz.
Cố Nghi  dám dính líu quá sâu với cô , chỉ đành cẩn thận đối phó mà thôi.  hôm nay cô  đến, chỉ để xem vết thương  chân cô thôi ?
Khi Cố Nghi còn đang suy nghĩ m.ô.n.g lung thì bên ngoài điện  truyền : “Triệu Tài nhân bên ngoài điện cầu kiến.”
Cố Nghi vẫy tay,  lệnh cho Đào Giáp: “Cho cô  .”
Triệu Uyển bước  tẩm điện, khẽ hành lễ: “Thần  bái kiến Tiệp Dư.”
Cố Nghi mỉm : “Không cần đa lễ,  đang định gọi   mời cô tới đây.”
Triệu Uyển hỏi: “Là vì việc của trò đánh bóng  ạ?”
Mê Truyện Dịch
Cố Nghi gật đầu: “Chân   thương, mấy ngày  còn  trông cậy cô,  phiền cô nhiều .”
Triệu Uyển mỉm  đáp: “Vốn dĩ là bổn phận của thần , Tiệp Dư cứ yên tâm.”
Cố Nghi bèn cùng cô  xem  một lượt bản đồ của trò đánh bóng, để đảm bảo   sơ sót nào.
 Triệu Uyển thật sự  hổ danh là nữ chính, suy nghĩ chu  từng khía cạnh.
“Trò đánh bóng   nhiều phi tần tham gia, tính theo điểm  nhỏ, chỉ chơi mười lượt. Cung điện nào giành đủ mười điểm  sẽ thắng, Tiệp dư thấy ?”
Cố Nghi   xong lập tức : “Ý ! Cứ  theo lời cô  !”
Nữ chính Triệu Uyển trong trò đánh bóng như  buff sức mạnh, thắng cả ván đấu chỉ là chuyện trong tầm tay. Hơn nữa, trò chơi  trong cung mỗi điểm tương đương với trăm lượng bạc, mười điểm là một ngàn lượng!
Không  lo lắng về âm mưu của Đức phi nữa, Cố Nghi  thấy hy vọng trở nên giàu  chỉ  một đêm ngay  mắt !
Nhìn thấy ánh mắt đầy hứng khởi của Cố Nghi, Triệu Uyển  ngượng ngùng: “Thần  mấy ngày  sẽ theo bản đồ  ngự hoa viên để xem xét việc bố trí sân đấu, nếu  gì cần hỏi thì thần  sẽ  đến thỉnh giáo Tiệp Dư.”
Cố Nghi gật đầu,  quên dặn dò: “Cũng đừng quên gửi thiệp mời cho Đức phi nương nương ở Lạc Anh cung xem qua.”
Triệu Uyển  .
Cố Nghi suy nghĩ một lát,  chậm rãi : “Nếu cô rảnh thì mấy ngày   thể cầm gậy luyện tập ! Chân   thương, Hà Lạc điện  bộ đều trông cậy  cô !” Mặc dù  hào quang nữ chính, nhưng cũng cần  chuẩn  kỹ lưỡng.