Trong lòng Triệu Uyển thầm kinh ngạc, hình như Cố Tiệp dư thực sự  coi trọng trò đánh bóng …
Từ nhỏ cô   thường chơi đánh bóng với  nhà, kỹ thuật đánh bóng cũng  .
“Tiệp Dư  , mấy ngày  A Uyển sẽ cố gắng luyện tập thêm.”
“Rất !” Cố Nghi phấn khởi nắm c.h.ặ.t t.a.y Triệu Uyển: “Mấy ngày  nếu  gì cần, chỉ cần sai  báo cho  một tiếng là !”
Triệu Uyển  , ánh mắt  khỏi rơi xuống chân của cô: “Tiệp Dư, vết thương  nặng  ạ? Trò đánh bóng còn năm ngày nữa mới diễn , nếu Tiệp Dư thấy cần thì  thể  lệnh cho thợ thủ công  một cây gậy chống để tiện di chuyển hơn.”
Cố Nghi xua tay: “Không cần bận tâm, sáng nay giờ Thìn, xưởng thủ công  phái  đến đưa bản vẽ gậy chống . Thái y cũng   chỉ cần vài ngày nữa là lành, hơn nữa trò đánh bóng  cầm gậy bằng hai tay,  sẽ liệu sức mà .”
Ánh mắt Triệu Uyển lóe lên một tia sắc sảo.
Cố Tiệp dư đêm qua  thương,  mà hôm nay   thăng chức.
Xưởng thủ công sáng sớm cũng  kịp đưa bản vẽ gậy chống đến.
Mọi  đều  hoàng thượng phong chức cho cô là để trấn an, nhưng cô  cảm thấy sự việc  chỉ dừng  ở đó.
Triệu Uyển mỉm : “Vậy thần  cáo lui , Tiệp Dư nhớ dưỡng thương cho .”
*
Vào ngày trò đánh bóng diễn , thời tiết   ngoài mong đợi.
Gió mát dịu nhẹ, nắng ấm  cao chiếu xuống.
Cố Nghi chống chiếc gậy  từ gỗ hoa lê, chậm rãi di chuyển từ tẩm điện  ngoài Hà Lạc điện.
Vết thương  bắp chân cô  bắt đầu đóng vảy, chỉ là    chút khập khiễng, vết sẹo ngứa đến mức khó chịu.
Chiếc kiệu  dừng  cửa điện, Đào Giáp đỡ cô   kiệu, cả đoạn đường lắc lư đưa cô tới ngự hoa viên.
Khu vực trò đánh bóng   bố trí theo bản đồ từ . Ở giữa sân, hố bóng   đào sẵn, bên cạnh còn cắm những lá cờ màu  dấu. Dùng bột đá trắng để vẽ đường cơ bản cho vị trí đánh bóng. Khoảng cách từ vị trí cơ bản đến hố bóng phần lớn là ba mươi bước chân, xa nhất là sáu mươi bước. Có những đường đánh thẳng đơn giản, nhưng cũng  những chỗ giữa điểm đánh và hố bóng  bày biện cây hoa  chướng ngại. Ngoài , còn  những chỗ đắp đất thành dốc lên xuống.
Mỗi   mười lượt đánh, độ khó của mỗi lượt sẽ tăng dần.
Đánh bóng  hố là chiến thắng, thắng một  sẽ nhận  một điểm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ai-khanh-nang-lua-tram-roi/chuong-88-ai-khanh-nang-lua-tram-roi.html.]
Trong vườn  riêng một chiếc bàn dài bằng gỗ, bày biện đầy đủ các dụng cụ chơi đánh bóng.
Cố Nghi  khi bước xuống kiệu thì hứng thú bước tới xem.
Trên bàn là những cây gậy đánh bóng với độ dày mỏng khác , mỗi loại  hình dáng riêng biệt: gậy chọc, gậy múc, gậy phẳng, cùng với gậy cầm một tay và gậy đầu chim ưng, v.v,  thiết kế để sử dụng  các địa hình khác , đánh  các cú bóng khác .
Hiện đang là thời điểm giao mùa thu đông, gậy chơi đánh bóng   từ gỗ,  gậy  gia cố bằng gân bò và keo bò, cán gậy  từ tre. Bộ gậy đầy đủ bao gồm mười chiếc, bộ trung cấp gồm tám chiếc, bộ nhỏ thì  tám chiếc.
Theo quy định của trò chơi, các phi tần  phân chia gậy theo phẩm cấp trong cung. Tứ phi  nhận đủ bộ gậy, do   tước vị Tần nên Tiệp dư chỉ  nhận bộ gậy trung cấp, còn những   cấp bậc thấp hơn như Quý nhân, Mỹ nhân và Tài nhân thì nhận  lượng ít hơn nữa.
Muốn đánh bóng  thì   gậy .
Ngay cả các phi tần cùng điện cũng   phép mượn gậy của .
Cố Nghi cảm thấy quy tắc  rõ ràng thể hiện sự phân biệt địa vị, vốn dĩ   công bằng, nhưng ngặt nỗi nữ chính   thể dùng đạo cụ đồng mà chơi  trình độ bạch kim.
Cô thực sự bái phục!
Giàu  chỉ trong một đêm  còn là giấc mơ nữa!
Tiếng trống lệnh vang lên liên hồi.
Cung nhân hô lớn: “Hoàng thượng giá đáo!”
Mọi  đồng loạt quỳ xuống bái kiến, Cố Nghi chống gậy gỗ, cúi đầu, quỳ gối hành lễ.
“Miễn lễ.”
Cố Nghi ngẩng đầu, thấy Tiêu Diễn mặc một bộ đồ đen,  đội mũ miện, chỉ buộc tóc bằng dây lụa, thắt lưng buộc đai tím, trông  giản dị và gọn gàng.
Đức phi  ngay phía  nửa bước,  đầu búi tóc kiểu hoa phù dung, mặc váy dài màu hồng ngả đỏ.
“Hoàng thượng, hôm nay thời tiết  , mà khu vườn  cũng  bố trí  chu đáo, thần  chỉ mong Lạc Anh cung hôm nay  giành đầu bảng.”
Tiêu Diễn mỉm    gì, Cung Tiệp dư bên cạnh vui vẻ phụ họa: “Nương nương năm ngoái  giành đầu bảng , năm nay chẳng  nên nhường cho các   chút  ?”
Đức phi che miệng  nhẹ: “Cung   thật khéo , năm nay  nhiều   mới,   chừng    tài năng ẩn giấu đấy.”
Mê Truyện Dịch
Cố Nghi thầm nghĩ: Chứ còn  nữa!