Ai Nói JJ Không Ưa Nhau? - Chương 4: Thôi mà mẹ
Cập nhật lúc: 2025-12-06 02:36:19
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2B7rpnd9F6
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Lớn tướng , đại học cả . Đâu còn là cái tuổi mười bốn, mười lăm, đ.á.n.h một chút là gọi phụ . Lẽ hai đứa tự giải quyết với chứ. Dù hợp, cũng đến mức c.ắ.n xé như hồi . nghĩ kỹ … thật chỉ là đổi kiểu đ.á.n.h thôi, đúng ? Nếu chuyện xảy , còn chẳng bình thường con ganh đua bằng cái thứ nguy hiểm như . Jinn! Ngồi dịch ! Quay đây ngay!”
Chan trừng mắt, chỉ thẳng “đứa con ngoan” của . Vừa nãy còn cách một mét, thấy nó lén kéo ghế sát cửa, vẻ chỉ chờ cơ hội là chuồn thẳng.
Nghĩ cái gì đang diễn trong đầu mày hả, thằng nhóc quỷ!
Bị bắt quả tang, Jinn ngậm ngùi kéo ghế trở , xuống, gượng với lúc như hóa thành khổng lồ.
Cậu liếc sang thương đang giường bệnh — Jay — chớp mắt liên tục như thể giảm bớt sự tồn tại của . rõ ràng vô ích, vì ba đang ngay cạnh giường, Jinn bằng ánh mắt chẳng khác gì ánh mắt .
Nói thẳng , nếu đang ở bệnh viện, và nếu đứa đang đau đớn , thì lẽ Jinn và Jay ăn vài cây roi .
“May là nặng như tưởng lúc đầu. Ngoài mấy vết bầm tím đầy , thứ nghiêm trọng nhất chắc là ngón tay gãy. Ngày mai chờ kết quả chụp não, nhưng phản ứng thì chắc .” Jenny con trai mà chỉ thở dài. Thương , lo , giận cũng nhiều. Cảm xúc lẫn lộn đến mức phân biệt nổi. một điều bà rõ — thể để hai đứa trẻ tiếp tục như thế nữa!
Ban đầu, cả hai gia đình chỉ nghĩ đơn giản rằng tụi nhỏ còn trẻ con, ưa , thích tranh thắng thua, đụng chút là gây sự. Ai cũng tưởng lớn lên thì chuyện sẽ dịu . Nào ngờ thành nghiêm trọng đến mức . Sau khi con trai an , thương quá nặng, chồng Jenny lập tức cùng Ta — bạn đàn của con, cũng là chủ đường đua — tới xem hiện trường tai nạn.
Ông còn , may mà phía va mép đường đua là phía mà con . Nếu , thương tích chắc chắn sẽ nặng hơn nhiều.
Jenny hít sâu, khép mắt , dám nghĩ thêm nữa. May mà xảy điều tồi tệ hơn. Nếu thật sự xảy … bà cũng sẽ với ai.
Jay nheo mắt thẳng về phía đang gượng ở cách đó xa. Trước khi mắt hai bên chạm , thấy trong mắt đối phương chứa đúng cái ý mà truyền đạt. Jay khẽ gật đầu.
Ý là: đừng gì cả. Đừng bào chữa. Đừng khai ai rủ ai. Đừng cãi . Đừng đổ . Chỉ cần nhận và im lặng. Nếu , chuyện sẽ còn rắc rối hơn nữa.
Dù ai là khởi xướng, cuối cùng hai đứa vẫn cùng . Đổ qua đổ chỉ khiến mức phạt nặng thêm thôi.
Kinh nghiệm xương m.á.u dạy bọn họ như . Cho nên nhất là im miệng, nhận , thế là xong.
Nguyên tắc sinh tồn của nhà JJ — đúc kết vô ngã đau.
Trong suốt bao năm trời, lẽ đây là điều duy nhất mà cả hai đứa thống nhất với .
“Mẹ, về . Ngày mai . Mình ở đây mấy tiếng mà,” Jinn với giọng mềm nhũn, cố gắng dập lửa trong . Bà càm ràm từ tối qua đến giờ. Cho nghỉ cái tai một lát …
“ . Ngày mai tiếp. Jay trông cũng mệt . sẽ để Vee ở trông nó. Hôm nay về , nghĩ hình phạt cho thằng con nghịch như quỷ của , Jan. Cho nó nhớ đời một phen!” Jenny xong liền đẩy con trai cho chồng giữ. Bà ý định ở canh nó thêm một đêm nữa — tối qua bà thức cả đêm . Tối nay, bà xin phép “tàn nhẫn” một bữa. Vì hôm nay, bà và cô bạn cần nghiêm túc chuyện về mối quan hệ của hai đứa nhỏ. Không thể để chuyện trôi như hoài . Nếu , kiểu gì cũng xảy chuyện lớn hơn nữa.
Hai đứa nhất định !
“Đấy, ý cũng đó. Quyết định .”
“Khoan . Hình như Jinn … rõ lắm. Mẹ ?” Jinn đưa tay xoa tai, xoa đầu, như thể kiểm tra xem não và tai còn hoạt động bình thường . Vì hình như… sai cái gì đó thì ?
“Dễ thôi, Jinn. Từ giờ cho đến khi tay Jay hồi phục 100%, hai đứa sẽ sống chung, ăn chung, ngủ chung, học chung. Jinn giúp Jay những việc nhỏ trong sinh hoạt hằng ngày, vì bác sĩ dặn hạn chế dùng tay trái. Còn Jay, tuyệt đối quá, cố tình bắt Jinn phục vụ nhiều hơn cần thiết. Hiểu ?” Jenny lặp kế hoạch mà hai bàn bạc suốt cả đêm. Nhìn sắc mặt hai đứa nhỏ — rõ ràng là chấp nhận hiện thực — bà chỉ thể bật khẽ trong cổ họng.
Hê hê, ngờ ngày tụi bây nếm mùi chứ gì, đồ nhóc!
Jinn chỉ còn đờ mặt đám lớn tự quyết hết chuyện, chẳng thèm hỏi ý kiến câu nào. Tối qua, Jay mang đồ qua ngủ với . Té là để bàn chuyện .
“Như … sẽ khiến con hồi phục lâu hơn ?” Jay nhăn mặt. Cậu tài nào tưởng tượng nổi cảnh Jinn “chăm sóc” . Mà nếu tưởng tượng theo hướng hành, thì… thấy hợp lý.
“Hồi phục lâu thì ở chung lâu. Có gì . Ở cạnh vài bữa để thấy mặt của đối phương.” Jan càng lúc càng nhỏ, cuối cùng tắt luôn. Chính bà cũng chẳng tin mấy lời . Trong mắt hai bà , Jay và Jinn đều là những đứa trẻ ngoan, dễ dạy. Ngoại trừ chuyện đ.á.n.h thì bảo gì nấy. Bà thật sự hiểu tại .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ai-noi-jj-khong-ua-nhau/chuong-4-thoi-ma-me.html.]
Hai đứa học chung từ tiểu học lên tới đại học mà vẫn thể nổi. Giờ thế giúp thì bà chắc, nhưng thử cũng chẳng mất gì. Ít nhất… thử cho chúng nó bớt gây đau đầu.
Chỉ cả nhà sống yên . Sao mà khó thế .
“Mẹ, thôi mà. Mẹ là Jinn…”
“Chính vì nên mới . Con thấy ? Xe Jay hư , nó gãy ba ngón tay, cái gì cũng bất tiện. Phải giúp nó chứ. Lối sống hai đứa gần như giống , giúp cái gì mà chẳng . Đi học chung, về chung. Có . Jay mà khỏi nhanh thì tách nhanh. Còn nếu khỏi chậm thì…” Chan dang tay, nhún vai như : khỏi chậm thì chịu, con chăm nó lâu thêm chút.
Vee đó, vẻ mặt như mất hồn của con trai, cảm thấy buồn . Ba trong năm ngón tay trái của Jay gãy — ngón giữa, ngón áp út và ngón út. Có lẽ lúc xe xoay vòng đập mép đường, tay Jay ép đó nên mới thương. Thái dương cũng bầm một mảng lớn, chứng tỏ lúc đó va mạnh. kết quả chụp CT gì bất thường, xem như… gặp dữ hóa lành.
Là một cha, khi Vee thấy chiếc xe tai nạn, ông khỏi bàng hoàng. Chiếc xe nghiền nát ép sát mép đường đua — trong khi dòng xe vốn nổi tiếng bền bỉ. Vậy mà vẫn nát đến mức đó. Khi xem camera an ninh, ông hít sâu thêm nữa. Có thể thấy Jay vẫn còn đủ tỉnh táo để xoay vô lăng, cố tình hướng phần đ.â.m phía bên . Nếu … vụ chỉ dừng ở chuyện gãy vài ngón tay.
Có khi cả thương nặng. là may mắn tột độ.
Jinn liếc sang đang thất thần giường bệnh — tay trái bó nẹp phồng lên to như cục bông, từ đầu đến cuối vẫn câu nào — và cố gắng gửi cho ánh mắt vô cùng… tha thiết.
Ê! Cậu mà mở miệng phản đối thì tiêu cả hai đứa đó!
Jay hiểu ý ngay. Chính cũng từng đấu khẩu trong đầu một trận trò khi lớn đề cập chuyện . kỳ lạ , ngay khi định mở miệng, những mảnh ký ức đứt đoạn — những cảnh từng thấy — hiện lên rõ ràng trong đầu. Và trái tim trong lồng ngực…
Đập loạn nhịp lên.
Chân trái cũng tê tê như điện chạy, khiến tự hỏi liệu thứ từng thấy chỉ là mơ, là ảo giác do não tạo , thực sự là điều… thể xảy .
Jay mê tín. Cũng kiểu thích linh tinh. , những chuyện khoa học giải thích . Như chuyện với Jinn suốt ngày gây , cảnh tượng trong giấc mơ — cảnh đường đua xuất hiện rõ ràng trong đầu y hệt như thật, dẫn đến t.a.i n.ạ.n đúng như . Cậu chính xác đó là gì. Và cách duy nhất để kiểm chứng… là thử ở cạnh “nhân vật chính” của những hình ảnh đó.
“Nếu … thì con chẳng còn cách nào khác.”
Jay thở dài, buông câu chấp nhận nhẹ bẫng — nhưng đáy mắt đầy suy nghĩ rối bời.
“!!!” Jinn trừng mắt, choáng váng câu Jay .
Vậy là mày hiểu tao đang cố gì đúng , đồ đầu gạch!
“Rất , Jinn. Hai đứa liếc mắt đưa tình kiểu gì thì quyết định cũng đổi . Rồi, tự bàn với xem sẽ ở phòng nào. Không bỏ trốn. Không qua ngủ ké phòng bạn. Phải dính như hình với bóng, hiểu hả mấy đứa?” Chan mỉm ngọt xớt nhưng giọng đầy uy lực.
Không ai phép cãi.
“Dạ,” Jay đáp.
“Jinn thì còn gì nữa chứ?” Jinn lí nhí theo .
Jay sang tên — đang chu môi, đẩy lưỡi sang má kiểu côn đồ nhân lúc lớn liền giơ ngón giữa về phía . Jay chỉ nheo mắt, im lặng suy nghĩ. Dù chịu đựng cảm giác chán ghét một thời gian, nhưng nếu thể chứng minh những điều thấy… thì đáng.
Ít nhất sẽ những hình ảnh đó thật sự là gì.
Là ảo giác do tưởng tượng mà chính cũng hiểu nổi?
Hay là…
… thật sự thấy tương lai?
Tương lai của Jinn — mười năm .