Ai Nói JJ Không Ưa Nhau? - Chương 8: Tao chẳng thấy có cách nào hoà hợp cả
Cập nhật lúc: 2025-12-15 07:07:02
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2B7rpnd9F6
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Haha, mày đáng lẽ nghĩ trò từ đầu mới . Ngầu thật sự. Ôi, đau cả bụng.”
"Haha, cứ tiếp . Tao sẽ đẩy mày từ tầng ba mươi tư xuống tầng một luôn, đầu gỗ c.h.ế.t tiệt!" Jinn nhấc chân lên, vẻ như thật sự đẩy bạn đang sàn, khiến giơ tay lên đỡ.
"Mày lúc nào cũng hung dữ thế, Jinn. Mà, haha, đồ khốn nạn, hệt như thằng Jay ." Mai nhích m.ô.n.g né cái chân của chủ phòng khi nó kịp đáp xuống mặt. Mắt liếc bạn còn đang trong tình trạng tương tự: chán nản.
"Thôi nào, lẹ . Mày bảo mày sẽ tự giúp Jay mà," Jinn đầy bực bội và thúc giục.
Nếu hỏi tại họ đây mà chán như , thì kể lúc tan trường. Vì hôm nay chỉ học nửa buổi sáng, ban đầu Jinn định bụng sẽ ngoài tìm chỗ xả , mặc kệ Jay tự xoay sở. Còn , sẽ rủ bạn bè xem phim, cái cái , đúng chất một trai cô đơn. ngay khi tan học, cuộc điện thoại mà gần đây ít nhất reo lên. Khi bắt máy, , dường như linh cảm từ , liền tuyên bố rằng nếu họ học chung thì về chung. Bà kết thúc bằng câu: thì cùng . Ở Jinn, ở đó chắc chắn Jay.
Kế hoạch lên kịp thực hiện hủy bỏ ngay từ đầu. Hỏi tại cứ "" ? Nghĩ là ? rõ ràng rằng từ nay bà sẽ gọi video ngẫu nhiên điện thoại của hoặc điện thoại của Jay để kiểm tra xem họ thực sự ở bên . Và vẻ như Jay cũng nhận cuộc gọi kiểu , cái dáng vẻ hồn xiêu phách lạc của là , y như .
là nghiệp chướng họ cùng trả mà…
Về phần thằng đầu gỗ (Mai), vì đến thăm bạn thương, quan tâm hỏi han tình hình, và hỏi rõ chuyện ngóng từ sáng đến giờ, rốt cuộc là chuyện gì xảy , nên nó mới đến. Jay, tình cờ đang cần giúp dọn đồ, nhanh chóng lôi kéo đối phương. Khi xong chuyện, nó lăn đất như thế đây.
Jinn tóm tắt cuộc đời tệ hại của trong hai phút…
"Nhìn , mày thấy tao bao giờ chịu yên . Còn ngón tay của Jay, ít nhất cũng một tháng. Hồi thằng Doe gãy ngón chân , mày nhớ ? Lâu cực. Ngay cả khi tháo nẹp , nghĩa là nó hết . Mày vẫn giữ gìn, để nó tự lành . Theo tao, hai tháng hơn, lẽ là đến học kỳ luôn. Ba ngón đấy," Mai phân tích từng bước. Cậu hề dối bạn , vì theo những gì thấy, thì luôn là như . Với một , nếu là chấn thương lớn như cánh tay hoặc chân, thể mất nửa năm mới lành hẳn.
“...Mày nghĩ tao chắc? Tao chỉ cố tự lừa rằng ngày mai nó sẽ hết thôi. Tao tự dối lòng mỗi ngày, lỡ nó thành sự thật.”
"Vô lý. Nếu dễ lành như thế thì gọi nó là gãy gì?" Jay, im lặng lắng từ nãy đến giờ, lạnh lùng ngắt lời.
"Hoặc nếu , là mày bẻ gãy thêm hai ngón nữa ? Đằng nào cũng ở cùng , cho đáng chứ." Chân Jinn lập tức co giật. Ý mày là ? Mày ? Tao đấy.
"Không, , , đừng đ.á.n.h . Hai đứa mày tệ thật đấy." Mai vội vàng can ngăn khi thứ vượt khỏi tầm kiểm soát.
"Hừ!" Hai kẻ đối địch liếc đồng loạt ngoắt hai hướng khác .
Người giữa lắc đầu ngao ngán. Mai bao giờ thể hiểu nổi hai bạn , từ thời cấp ba cho đến tận đại học. Nói rằng họ ghét thì hẳn, nhưng ghét thì cũng thấy ngượng miệng. Đôi lúc, nghĩ lẽ chính họ cũng cách giới hạn cảm xúc của dành cho đối phương.
Lý do khiến nghĩ rằng họ ghét là vì: cứ gặp mặt là c.h.ử.i , gặp mặt là khinh thường , và họ tranh đua trong thứ thể. Nếu một hứng thú với cái gì, cũng sẽ theo. Biểu cảm và cử chỉ họ dành cho đối phương cứ như thể đó là nghiệp chướng của đời .
Giẫm đạp khác, giành giật một ai đó, đó là điều họ thích. Nếu ai đó vô tình nhắm trúng, thì là đấy.
lý do khiến nghĩ rằng họ ghét là vì: họ vấn đề gì khi ở chung một nhóm bạn. Họ thể chơi cùng , nhưng thể gần , thể ngủ cùng phòng, thể riêng, thể chung một xe. nếu hoạt động nào thật sự buộc cùng , họ vẫn thể thực hiện. Có lẽ chỉ bực một chút, họ chơi , chuyện lưng, họ đối phương thất bại, họ chỉ thắng, cạnh tranh.
Đó là một mối quan hệ kiểu JJ, thật sự rối rắm và chóng mặt. Một mối quan hệ thể định nghĩa, ngoại trừ từ "kẻ thù" vẻ là gần nhất.
"Mấy thứ sẽ để ở ? Phải để chung với đồ của mày chứ, tụi học cùng ngành mà," Mai chỉ đống giấy phác thảo và các tài liệu thiết kế khác dùng trong học tập.
Jinn đảo mắt suy nghĩ, bàn việc của , đống đồ của bạn , và cuối cùng thở dài.
“Ôi, thôi , cứ để như . Jay, mày mua một cái bàn khác . Bàn của tao...”
"Đầy đồ của tao !" Dù quăng khỏi phòng đến mấy, là thể. Vì , bất cứ thứ gì cần thiết, sẽ mua thêm. May mắn , phòng khách của đủ lớn để kê thoải mái hai cái bàn. Ý là, kê thật xa , ở hai phía đối diện.
"Ừm, tao thật sự cần dùng." Jay khẽ gật đầu. Việc mang bàn từ chung cư đến đây thì quá đáng. Việc gì mang mang ? Chắc là tìm một cái bàn đủ dùng tạm .
"Tao một câu, nhưng tao chắc chắn sẽ đá chỗ hiểm, nên tao sẽ ," Mai cố gắng hết sức thốt câu: "Hai đứa mày trông như đang bắt đầu một cuộc sống chung nghiêm túc đấy," vì rằng nếu lỡ lời, thể lời tạm biệt với hàm răng cửa của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ai-noi-jj-khong-ua-nhau/chuong-8-tao-chang-thay-co-cach-nao-hoa-hop-ca.html.]
"Thế thì câm miệng và dọn đồ . Tao đãi mày bữa tối," Jay chen ngang lời bạn để bất cứ câu kỳ quặc nào.
“Vâng, thưa sếp.”
Sau đó, ba trai trẻ gọi đồ ăn phòng và ngoài. Mai ở với họ từ chiều đến tận khuya mới chịu về. Họ về nhiều chuyện mà gần đây ít dịp kể vì học khác khoa. Cảm giác như thời trung học, cùng một bầu khí, cùng trọng tài ngăn chặn màn khẩu chiến của JJ, cùng đùa và bào chữa cho những chuyện vặt vãnh, đủ để khiến họ đỡ nhớ hơn. Họ kết thúc bằng việc rằng sẽ rủ thêm những bạn khác nữa. Đối với hai kẻ đối địch như JJ mà chịu chung sống một mái nhà thì dễ dàng gì, nên tập hợp hội bạn cũ một chút.
“Vâng, . Mẹ cũng thấy . Nó luôn ở trong phòng Jinn. Mẹ gọi đến thứ ba đấy. Đi ngủ , quý bà ạ. Hơn 11 giờ đêm .”
[Ừ, trốn. Không chơi đêm. Cả hai đứa đều phép. Rõ ?]
“Haiz. Thế thì Jinn còn gì nữa đây?”
[Được , ngủ ngon nhé, Jay. Ngủ ngon nhé, Jinn. Đừng cãi nhé.]
“Vâng, dì Chan.”
“Ngủ ngon, .”
Gương mặt của phụ nữ gọi video thứ ba chỉ trong vòng năm tiếng đồng hồ cuối cùng cũng biến mất, theo là hai tiếng thở dài nặng nề vang lên cùng lúc, khiến chủ nhân của cả hai giọng khựng và bật phá lên.
"C.h.ế.t tiệt, cứ tưởng mày mới mười tuổi bằng." Jinn lắc đầu làu bàu, giọng khẽ nhưng Jay vẫn thấy.
"Là tại mày là một thằng chơi bời. Mày thích thuận theo thói quen đó cho đến khi dì Chan còn tin mày nữa," một cách châm biếm.
"Phì, đồ ngốc. Mày dám thế ? Mẹ Jane gọi cho mày bao nhiêu ? Mày là thằng dối siêu hạng hơn bất cứ ai khác đấy. Mẹ mày hiểu rõ nhất còn gì. Trời ạ, mày nên mày đang gì chứ." Jinn kéo dài giọng, khiến chân giật giật. Mẹ của Jay gọi cho đến thứ năm, nhiều hơn ruột của Jinn hai . Chỉ mới hiểu rõ con trai nhất, và cũng là loại như thế nào.
"Đó gọi là giữ gìn hình tượng, dối," thương lớn tiếng cãi . Ai trở thành một kẻ liều lĩnh như mặt khác chứ? Thật là hỗn loạn!
"Nói thì lắm, nhưng thực chất nó là lời dối còn gì. Mày chỉ thế thôi." Chủ nhân căn phòng chấp nhận bất kỳ ý kiến khác biệt nào.
"Tao thực sự việc để tao và mày ở cạnh gần hai mươi bốn giờ thế sẽ khiến chúng thiết hơn kiểu gì. Càng ở đây lâu, tao càng đ.á.n.h với mày hơn." Jay nghiến răng. Chàng trai chẳng thấy cái đích hòa hợp mà khác mong đợi họ đạt tới. Hắn chỉ thấy màu đỏ của máu... m.á.u từ đầu và đầu của .
"Tao cũng tò mò đây. Mới hai ngày thôi mà tao thấy đập đầu mày tường . Nếu chúng thực sự ở chung hai tháng, nghĩa là ở chung trong bệnh viện đấy. Tao dám cam đoan," Jinn một cách độc địa.
Họ thường tránh những cuộc trò chuyện dài để phiền lòng .
Luôn luôn là , vì dễ cãi , những cảm xúc bạo lực thể dễ dàng bùng phát. Những ôm giữ định kiến về suốt cuộc đời giống như lửa và xăng, nếu ở gần , họ sẽ thiêu cháy đến khi còn gì.
"Tao cũng nghĩ thế. Đã dính đến thì chẳng ai buông tha ai ." Định kiến tích tụ nhiều năm, ai mà dễ dàng buông bỏ chứ? Thật là phí công.
"Có gì để buông bỏ chứ? Chẳng điều gì khiến tao nghĩ rằng tao cần nhượng bộ mày cả. Thế là . nếu hết hạn phạt, đến đó tao sẽ chỉ diễn kịch mặt bố thôi," trai tóc sáng màu ngả lưng chiếc ghế sofa mềm mại, như thể còn sức để suy nghĩ nhiều.
"Cứ thế thôi." Vì buông, nên đối phương cũng chẳng buông. Tóm , Jay hề nghĩ rằng là sai chút nào. Tại là nhường nhịn ?
Họ chiến đấu với bao nhiêu năm , đến nỗi còn nhớ tất cả bắt đầu từ nữa. Tại cạnh tranh trong thứ? Tại vượt trội hơn ?
Tại họ cứ tranh giành mà đối phương đang quan tâm? Họ hầu như thể nhớ nổi khởi đầu . Tất cả những gì họ nhớ là tiếp tục, cạnh tranh cho đến khi một trong hai bỏ cuộc, tiếp tục cạnh tranh mà thấy điểm dừng nào.
Nó vui, chỉ là cần cẩn thận hơn một chút.
, cẩn thận để bố .