Nàng là Sơn Thần, trấn giữ một phương an bình.
Ta là Thạch sư, bảo vệ một phủ bình yên.
Nếu  yêu quái  hại sinh linh trong phủ  của ,  nhất định sẽ đạp nát đầu nó.
“Tiểu Hoàng đế  tội gì?” Mãi một lúc,  mới mở lời.
“Hắn vô tội, nhưng chúng nó   tội tình gì!” Giọng Thái hậu bỗng nhiên gay gắt, như tiếng trống chiêng vỡ tan,  cả   run lên bần bật.
“Muộn . Ngươi  chậm một bước.” Chỉ trong nháy mắt, khí tức của nàng  liền suy yếu, khuôn mặt vốn  già nua  càng thêm tiều tụy.
“Thuật pháp  thành, vạn ngàn tai ương   buộc chặt   , cha nợ con trả, tội của Thái Khang, cuối cùng cũng    gánh.”
“Những vệt hắc khí đó…” Ta chợt bừng tỉnh, những hắc khí đó, hóa    yêu khí!
Mà là sát nghiệt!
“Thần thú trong cung  ?”
“Thụy thú chọn Minh quân, Thái Khang vô đạo, chúng tự nhiên yếu ớt vô lực,  chỉ cần dùng chút thuật pháp, liền khiến chúng đều chìm  giấc ngủ.”
Ta suy sụp  xổm xuống. Sát nghiệt nặng nề như  trói buộc   , cứu chữa vô phương.
Khi trở về Hạnh Hy Cung, tiểu thái giám Trần Sổ bên cạnh tiểu Hoàng đế  đợi ở cửa cung. Vừa thấy , liền vội vàng chạy đến, “Thuận tần nương nương, Hoàng thượng …     ngất lịm . Gọi thế nào cũng  tỉnh, chỉ  trong miệng là   sư tử của Hạnh Hy Cung.”
Nghe lời ,  hiểu ,  bỗng nhiên nước mắt giàn giụa.
Ta là một pho Thạch sư, trừ khi trời mưa, mắt   bao giờ  nước, nhưng hôm nay, trong khóe mắt nước tuôn trào  dứt.
Cái gì mà   sư tử của Hạnh Hy Cung, tiểu Hoàng đế,  là nhớ  .
“Nương nương?” Trần Sổ sốt ruột, bước vội vã quanh pho Thạch sư.
“Ngươi sai  khiêng pho Thạch sư  đến  cửa phòng Hoàng thượng. Bảo với Hoàng thượng,  thần  che chở .”
Mắt Trần Sổ đầy vẻ khó hiểu,  pho Thạch sư ngây : “Nương nương,    ?”
Ta phất tay áo,  đón gió: “Ta  lôi cổ lão thất phu  đến  .”
Trạm Én Đêm
“Cái gì?” Trần Sổ càng thêm lo lắng, môi  cắn đến bật m.á.u vì vội vã.
Đợi  đuổi Trần Sổ , liền phân linh thức  Hoàng Tuyền.
8.
Ta là Thạch sư mấy chục năm,   Vương phủ tiễn vô  vong hồn xuống Hoàng Tuyền, lúc đó   nghĩ   ngày  cũng sẽ  một chuyến đường Hoàng Tuyền.
Khi Diêm La Đại Đế gặp ,   thấy một vật phẩm khá quen thuộc.
Chủ bút.
Chính là cây bút  điểm nhãn cho .
Người cầm bút  án  một cuốn sổ giấy, thỉnh thoảng dùng chu sa vẽ vời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ai-phi-cua-hoang-thuong-khong-phai-nguoi/chap-5.html.]
Phán quan Thôi Miên!
Khi   ,  cũng ngẩng đầu, khẽ gật đầu với , dường như  sớm đoán   sẽ đến.
“Nội tình việc , Thôi Miên  trình bày với bản vương,  hãy cho ngươi mượn hồn phách Thái Khang ba ngày, để kết thúc nhân quả.”
Khi hồn phách Thái Khang  câu lên,  một chỗ nào nguyên vẹn, Thôi Miên   cả đời  điều ác, giờ đây  nếm trải tất cả những khổ nạn mà các sinh linh vì  mà c h í t  chịu đựng.
Đợi khi khổ nạn nếm trải hết,   súc sinh đạo, chịu luân hồi vô tận.
“Ngươi trông dù hung dữ, nhưng tâm  công bằng.” Khi rời ,  cuối cùng cũng thốt  câu .
So với vị tiểu Họa sư , Thôi Miên quả thật  , thậm chí còn  một cách kỳ lạ.
Thôi Miên   một cái: “Ta  thể một nét bút phán ngươi sinh, cũng  thể một nét bút định ngươi c h í t.”
Nghe ,  vội vã chắp tay, kéo hồn phách Thái Khang rời .
Ta dĩ nhiên   tên trong sổ Sinh Tử, nhưng cái  xác linh thai   khác, khiến  một  nữa  giam cầm  cổng Vương phủ để  Thạch sư… thật sự chẳng khác gì  c h í t.
Nếu   từng  tự do, thì cũng đành.  giờ   tự do, thì  thể   nữa.
9.
Khi trở  Vĩnh Thọ Cung, mấy  bọn họ đều ở đó.
Ngoài Thái hậu là chân thần, ba con tiểu yêu khác đều đang quỳ lạy hướng về căn phòng .
Trong đó,  cha ,  chị em, tộc  đồng bào của chúng, chúng giờ đây chính là  dùng tiểu Hoàng đế để tế tự.
Ta ném hồn phách Thái Khang xuống đất, tuy   còn hình , nhưng vẫn  thể lờ mờ nhận .
“Cẩu Hoàng đế!” Chồn bạc tinh là kẻ đầu tiên kinh hãi kêu lên.
Lời  dứt, đầu ngón tay   mấy đạo lợi nhận bay , mỗi con d.a.o đều nhắm thẳng  chỗ hiểm.
Chỉ tiếc, Thái Khang chỉ là một linh hồn, lợi nhận xuyên qua , cắm thẳng  bức tường cung điện bên cạnh.
“Không ngờ, ngươi   thể   đến mức .” Thái hậu yếu ớt  một bên,  nhận  phần tóc mai của nàng   bạc trắng.
Một ngày  gặp, nàng  dường như  già  mấy chục tuổi.
“Không  , mà là Thôi Miên Thôi Phán quan.”
“Lại là ?” Thái hậu nhướng mày, lát  lộ  một nụ  trắng bệch thê lương, “Thật là   sơ suất .”
“Cái gì?”
“Vị Thôi Phán quan , vì nữ nhi của Hoài vương, mới  nhiều đến thế.” Thái hậu vịn  cây lựu, thở hổn hển, “Cô nương đó từng đem  bộ vận mệnh của  dâng cho Thôi Phán quan, từ đó về , đời đời kiếp kiếp    vẹn kết cục.”
“Dù Thôi Phán quan  lòng bảo vệ, nhưng  phán  sinh tử,   thể tránh khỏi kiếp nạn.”
“Không ngờ, đời  nàng   đầu thai  Hoài Vương phủ.”