Ái Phi Của Trẫm Chỉ Muốn Ăn Dưa - Chương 198: Hai mươi lượng bạc (2)

Cập nhật lúc: 2025-12-13 07:25:21
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Năm đó khi đỗ đạt, nghĩ đến chuyện trả tiền, mà là lúc đầu kinh tế quả thực eo hẹp. Hắn xuất hàn môn, ứng phó với đủ loại chi tiêu chốn quan trường, ban đầu vất vả.

đến khi chút danh phận, tiền bạc rủng rỉnh hơn, sợ nhà họ Lý thấy sang bắt quàng họ, cứ thế quấn lấy , nên dứt khoát lờ luôn.

Hắn cứ nghĩ, với cái tính cách cứng nhắc của Lý Hoài Chí, cả đời cũng chỉ thể một chức quan tép riu ở cái huyện An Đức khỉ ho cò gáy đó. Hắn dọn nhà , chắc mẩm cả đời sẽ chẳng bao giờ chạm mặt nhà họ Lý nữa.

Nào ngờ nhà họ Lý ngày một bước lên mây như thế ?

, dù nhà họ Lý , con đường quan của vẫn tiếp tục.

Khó khăn lắm mới từ cái nơi khỉ ho cò gáy đó lết tới kinh thành, giờ đây cũng coi như là cận thần của thiên tử. Hắn vốn định hôm nay lộ mặt Nghi tần, nhưng ngặt nỗi cấp là Hộ Bộ Thượng thư cứ nằng nặc kéo chào hỏi, nên đành căng da đầu mà bước .

Vốn định chào hỏi một cái chuồn lẹ, ai ngờ Nghi tần mắt sắc như dao, liếc một cái nhận .

Lúc , chỉ đành gượng gạo đáp: “Quả thực là thần.”

Làm bây giờ? Con nhỏ định bóc phốt chuyện xưa ngay tại trận chứ?

Nào ngờ lời dứt, thấy Nghi tần tươi rói : “Quả nhiên là chú! Chú với cha ngày xưa là bạn ? Ta nhớ hồi nhỏ chú còn thường xuyên đến nhà ăn chực... nhầm, ăn cơm nữa mà.”

La Chí Học chỉ đành trừ, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: “Là chuyện như , trí nhớ của nương nương thật .”

Yến Xu , bồi thêm: “Cũng trí nhớ , chủ yếu là ấn tượng về chú quá sâu sắc. Ta còn nhớ rõ hồi đó chú kinh thi mà lộ phí, chính cha đưa cho chú mượn hai mươi lượng bạc. Lúc chú kích động nắm tay cha thề thốt, chờ chú đỗ đạt nhất định sẽ báo đáp, còn hứa sẽ tặng nghìn vàng quà tạ ơn nọ nữa cơ.”

Lời , mặt La Chí Học đỏ bừng như sung chín, hổ đến cực điểm.

đồng thời, cũng chút hoang mang.

Hắn nhớ hình như c.h.é.m gió tới mức hứa tặng "nghìn vàng" nhỉ...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ai-phi-cua-tram-chi-muon-an-dua/chuong-198-hai-muoi-luong-bac-2.html.]

tình thế lúc dám phản bác, chỉ đành gật đầu lia lịa như gà mổ thóc: “Là... là chuyện như ...”

Mọi trong mắt, ai nấy đều bắt đầu âm thầm đ.á.n.h giá.

Sao thần sắc vẻ chột thế nhỉ? Chẳng lẽ quỵt nợ trả?

Quả nhiên, ngay đó liền Yến Xu tiếp: “ đó thì chẳng thấy bóng dáng chú nữa. Nghe chú sang huyện Tế Hà bên cạnh huyện lệnh. Có một của vận chuyển lương thực từ nơi khác về, thế nào giữ ở Tế Hà. Cha lặn lội sang tìm chú mà chẳng gặp . Nghe lúc chú bận lắm, quả nhiên là nhân tài cúc cung tận tụy vì triều đình nha. Nếu thì hôm nay thể gặp ở chốn ?”

Lời thốt , lập tức hiểu hàm ý sâu xa bên trong.

Nghe qua thì vẻ như là một câu chuyện "vong ân phụ nghĩa", "giàu đổi bạn, sang đổi vợ" điển hình .

La Chí Học lúc hận thể tìm cái lỗ nẻ nào mà chui xuống.

Hắn chỉ thể lắp bắp: “Thần hổ thẹn, nhiều năm trôi qua, thế mà quên mất sự tình lúc ... Chắc là do lúc đó thần mặt ở Tế Hà, cho nên mới gặp Trung Nghĩa Bá.”

quân vương nắm trọng điểm, lập tức về phía Trung Nghĩa Bá Lý Hoài Chí, hỏi: “Lương thực giữ là do nguyên cớ gì?”

Nói thật, Lý Hoài Chí hôm nay vốn chẳng dây dưa với kẻ , nhưng quân vương hỏi, ông chỉ thể vội dậy tâu: “Hồi bệ hạ, năm đó em vợ của thần vận chuyển lương thực từ nơi khác về quê nhà An Đức. Có lẽ do quan sai lộ dẫn sơ ý, chữ 'túc' (粟 - lúa) thành chữ 'lật' (栗 - kê), mà em vợ thần học thức nông cạn nên chú ý. Đi đến Tế Hà, nha dịch địa phương liền lấy cớ lộ dẫn và hàng hóa khớp, giữ cả lẫn hàng , đòi phạt hai mươi lượng bạc.”

“Nhạc phụ và vợ thần ở nhà lòng nóng như lửa đốt. Thần suốt đêm sang Tế Hà, vốn tưởng chỉ là hiểu lầm, định tìm La đại nhân giải thích tình hình. La đại nhân bận trăm công nghìn việc, thần chầu chực ở đó hai ngày cũng gặp .”

Nghe đến đây, đều chú ý cao độ, ngay cả Thái hậu cũng nhịn mà hỏi: “Vậy đó giải quyết thế nào?”

Lý Hoài Chí cúi đầu: “Nói sợ Thái hậu chê , lúc lộ phí thần mang theo nhiều, đành cầm cố một đồ đạc , chạy vạy vay mượn đồng hương ở đó, gom đủ hai mươi lượng bạc nộp phạt mới chuộc em vợ và lương thực về.”

Thái hậu thở dài: “Thật là đáng thương, quan sai sai một chữ mà nỡ phạt hai mươi lượng bạc.”

Mọi cũng gật đầu đồng tình, thầm nghĩ nhà Trung Nghĩa Bá đúng là xui xẻo, chịu thiệt thòi quá lớn.

Loading...