Ái Phi Của Trẫm Chỉ Muốn Ăn Dưa - Chương 205

Cập nhật lúc: 2025-12-13 08:11:57
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nào ngờ kể chuyện đổi giọng: “ mà, việc đầu tiên kẻ khi đỗ đạt, là cưới một ả xinh ngay tại kinh thành.”

Cái gì?

Mọi sững sờ. Đặc biệt là các khách nữ, ai nấy đều trợn tròn mắt.

Công thành danh toại xong việc đầu tiên là nạp ? Quả nhiên là thứ tồi tệ!

Người kể chuyện tiếp tục: “Sau đó thư sinh mang theo mỹ nhậm chức, để vợ tào khang ở quê nhà tiếp tục nuôi con, lo liệu việc đồng áng, chỉ gửi về chút bạc lẻ coi như phí sinh hoạt cho hai con.”

Đại trưởng công chúa nhịn bức xúc: “Sao kẻ tệ bạc như thế? Vợ cực khổ bao năm, giờ hưởng phúc thì đón ? Cưới thất thì hầu hạ chính thất chứ?”

Người kể chuyện lắc đầu: “Thư sinh thực vẫn luôn chê bai vợ dung mạo thô kệch, quê mùa, cảm thấy mang ngoài mất mặt . Hắn đường đường là mệnh quan triều đình, vợ dốt đặc cán mai. Không bằng ả mỹ , xinh cầm kỳ thi họa, thể cùng ngâm thơ ngắm trăng. Cho nên căn bản định sống cùng vợ cả, cũng để vợ xuất hiện mặt khác.”

Lời khiến Đại trưởng công chúa tức điên: “ là tên thư sinh vô lương tâm! Vợ thô kệch chẳng là do dãi nắng dầm mưa nuôi ăn học ? Dựa gia cảnh nghèo rớt mồng tơi lúc của thì ả mỹ thèm lấy chắc?”

Mọi đều gật đầu tán đồng.

Thái hậu hỏi: “Vậy mang nhậm chức, ngoài ?”

“Người ngoài . Vì từng nhắc đến vợ kết tóc ở quê, vô cùng sủng ái ả , khiến ai cũng tưởng ả là vợ . Lâu dần, dứt khoát tuyên bố với bên ngoài là thê.”

“Mỹ thản nhiên hưởng thụ sơn hào hải vị, lụa là gấm vóc, còn chính thất vẫn bán mặt cho đất bán lưng cho trời ở quê. Thậm chí kẻ cũng chẳng yêu thương gì con trai trưởng, vứt nó ở quê cho nó nuôi, mấy năm trời cũng thèm về thăm một . Vị chính thất thì ít học, đứa con cha dạy dỗ, lớn lên cũng chỉ ruộng. Ngược , con cái do ả sinh thì cưng chiều, còn lấy phận con dòng chính để học, thi cử quan. Mấy chục năm trời thế mà ai phát hiện.”

Nghe đến đây, nhíu mày bàn tán:

“Như thế chẳng tội khi quân ?”

! Gan kẻ cũng to quá !”

Trong tiếng xì xào bàn tán, chỉ Yến Xu bình tĩnh thưởng thức món ăn, tiện thể liếc hai kẻ " tật giật " trong điện.

Lão Trang mặt lúc xanh lúc trắng, mắt láo liên hoảng loạn. Mụ thất cạnh cũng nhớn nhác lo âu.

Hừ, chuyện thất đức bao nhiêu năm còn dám nhảy tìm đòn, đúng là hiếm thấy.

Yến Xu gắp một miếng heo da giòn, chấm chút tương mơ chua đưa miệng, ngon tuyệt cú mèo.

Trong điện, nhao nhao hỏi: “Sau đó thì ? Kẻ vô lương tâm gặp quả báo ?”

Người kể chuyện bình tĩnh đáp: “Quả báo tự nhiên là , nếu gọi là ‘Kẻ bạc tình cuối cùng trời phạt’? Chư vị đừng nóng, hãy tại hạ kể tiếp.”

“Kẻ tự cho là giấu trời qua biển, nhưng lưới trời lồng lộng. Một ngày nọ, xuống lầu trượt chân, lăn lông lốc xuống , gãy cả tay chân, liệt giường.”

“Lại gặp lang băm, kê đơn t.h.u.ố.c quá liều, khiến uống xong trúng gió, méo mồm lệch mắt, từ đó liệt một chỗ.”

“Tục ngữ câu ‘ giường bệnh lâu ngày con hiếu thảo’. Ở trong thành, thất và đám con thứ chăm sóc vài ngày sinh lòng chán ghét. Lúc bọn họ mới nhớ tới còn vợ cả và con trưởng ở quê, bèn tính kế đưa về quê cho vợ con chăm sóc.”

Mọi đến đây thì tức đến nổ phổi.

Đại trưởng công chúa phỉ nhổ: “Mụ và đám con hoang tính toán khôn thật! Lúc thì chiếm lấy hưởng thụ, lúc tàn phế thì ném cho vợ cả?”

“Đáng đời lão già! Sủng diệt thê, cuối cùng nuôi một lũ vô ơn!”

Người kể chuyện gật đầu: “Chính là tự tự chịu. Gia đình trong thành bàn bạc xong xuôi, sai hạ nhân chở kẻ về quê. Ai ngờ do nhiều năm về, vợ con ở quê mới sửa nhà, hạ nhân tìm mãi thấy cửa.”

“Trời nóng bức, đường núi gập ghềnh, đám hạ nhân khiêng lão già nửa ngày thấy nhà , bực quá bèn vứt quách lão bên vệ đường bỏ về.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ai-phi-cua-tram-chi-muon-an-dua/chuong-205.html.]

“Dù vợ chồng con cái hai bên cũng qua , chúng về cứ bừa là giao , cũng chẳng ai đối chứng.”

“Lão già vốn bệnh nặng, vứt lăn lóc bên đường, phơi nắng phơi sương, chẳng mấy chốc thì tắt thở.”

đó là chốn rừng hoang núi thẳm, thú dữ đầy rẫy. Hai ngày phát hiện xác thì t.h.i t.h.ể ch.ó sói ăn mất hơn nửa.”

Vũ Văn Lan vội liếc về phía lão Trang.

Thấy mặt lão xanh mét như tàu lá chuối, tiếng lòng gào thét: 【 Khốn kiếp! Kẻ truyện dám to gan nguyền rủa lão phu! Để xem lão phu tìm , băm vằm trăm mảnh! 】

Trái ngược với lão, xung quanh vỗ tay rầm rầm: “Đáng đời! Ghét bỏ vợ tào khang, đảo lộn luân thường, cuối cùng ch.ó sói ăn thịt, đúng là trời phạt!”

“Ác giả ác báo! Chỉ sợ thú dữ ăn thịt còn chê bẩn miệng chứ!”

Lục Thượng thư kích động dậy: “Đại khoái nhân tâm! Tiêu Dao công t.ử truyện quả là thiện ác phân minh, mà sướng cả !”

Trang lão đầu đành nuốt cục tức trong, tay run run rót rượu uống ừng ực.

Mọi vẫn hả , hỏi tiếp: “Thế còn đám thất con hoang ? Chẳng lẽ để chúng tiếp tục hưởng thụ gia sản?”

Người kể chuyện đáp: “Tự nhiên là . Trên t.h.i t.h.ể tuy còn nguyên vẹn nhưng vẫn còn tín vật. Quan nha điều tra vợ con ở quê. Vợ cả và con trưởng chấp nhận việc chồng/cha c.h.ế.t t.h.ả.m như ? Bèn kiện đám trong thành lên quan phủ. Chân tướng từ đó mới phơi bày.”

“Quan lớn giận dữ, lập tức bắt giam ả và đám con thứ, gia sản tịch thu trả hết cho con trưởng và vợ cả. Tạm coi như trả cho họ một cái công đạo.”

Mọi lúc mới hài lòng gật đầu: “Thế mới đạo chứ!”

Thái hậu thở dài: “Người đàn ông lỡ dở cả đời vợ, đến lúc c.h.ế.t mới để chút gia sản. Nói cũng , với phẩm hạnh của vợ cả, nếu năm xưa lấy khác, khi đời còn sướng hơn.”

Câu chuyện kết thúc nhưng dư âm vẫn còn, bàn tán sôi nổi.

Yến Xu ẩn , ăn ngon lành quan sát "đương sự".

Mụ thất nhà họ Trang chịu nổi ánh mắt soi mói và sự chột , lén sang chồng. Vốn định tìm chút an ủi, nào ngờ thấy lão Trang run lẩy bẩy, mặt đỏ gắt, đột nhiên ngã vật xuống đất cái "uỵch".

Mọi hoảng hồn. Mụ thất hét lên: “Cầu Bệ hạ cứu lão gia nhà !”

Vũ Văn Lan chỉ tay gọi thái y: “Xem cho Trang công, chắc là uống nhiều quá ?”

Ai cũng nghĩ lão say rượu. kỹ mới thấy lão méo mồm lệch mắt, chẳng giống say chút nào.

Thái y bắt mạch xong, nhíu mày tâu: “Khí huyết nghịch loạn, não mạch tắc nghẽn... Không , Trang công trúng gió!”

Mọi kinh ngạc, cảm thán: “Trang công đạo đức cao khiết, chắc chắn là chuyện kẻ bạc tình mà tức quá sinh bệnh đây mà!”

, đúng , nhất định là nhập tâm quá nên tức đến ngất .”

Mụ thất cứng họng, chỉ gục lên lão già mà rống.

Yến Xu âm thầm tặc lưỡi.

Đây là đầu tiên thấy độc giả phối hợp với cái kết của truyện nhiệt tình đến thế. Thật cảm động rớt nước mắt.

mà, cái là do lão tật giật , trách Tiêu Dao công t.ử nha.

Vũ Văn Lan yên lặng gật đầu.

Không sai, cái gọi là tự gây nghiệt thì thể sống. Tuyệt đối trách ái phi của .

Loading...