Hồ Tam  chẳng lấy  lạ, giải thích: “Quan phủ  Tam ti, Tuần An ti là một trong  đó, phụ trách an ninh trật tự, hòa giải hàng xóm, điều tra phá án, nhưng thực tế thì  sớm hữu danh vô thực. Từ  xuống  Tuần An ti  là sâu mọt,   tròn bổn phận,  các loại lợi ích của bang phái mua chuộc, 
chỉ cần nhét đầy túi tiền của chúng là  thể yên  với bang phái. Nếu   Hồng Đầu Bang  khi thống nhất tất cả các bang phái đặt  đủ loại quy định lớn nhỏ, thì hồi  còn nhỏ, Giang Ninh thành còn loạn hơn nhiều.”
Tình huống  thật khó tin, thế lực phong kiến áp bức bách tính quá hà khắc ắt sẽ  phản kháng, chẳng lẽ dân chúng Giang Ninh thành  từng khởi nghĩa ? 
Hay là do thế giới   thể tu tiên? Nguyễn Hạnh trầm ngâm: “Tình trạng  kéo dài bao nhiêu năm ?”
“Rất nhiều năm.” 
Hồ Tam đáp: “Từ khi  bắt đầu  kí ức thì  như  . Để bảo vệ lợi ích của , các bang phái sẽ   duy trì trị an, nhưng dù  cũng chẳng  bang phái nào tồn tại  lâu dài. 
Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt
Người dân bình thường trong Giang Ninh thành  sợ hãi bang phái,    dựa  chúng.”
Trách   bọn họ  ngoan ngoãn nộp tiền bảo kê như . Bất cứ thành viên ngoại vi nào của băng đảng cũng  thể cưỡi lên đầu lên cổ bọn họ tác oai tác quái, hóa  là  quen .
Chờ ! Nguyễn Hạnh bỗng dưng toát mồ hôi lạnh, đất nước nàng đang ở, gọi là gì nhỉ?
Dân chúng chỉ  băng đảng mà   quan phủ, một xã hội méo mó như thế   âm thầm ảnh hưởng đến tiềm thức của nàng lúc nào  . 
Nàng  bao giờ quan tâm đến quốc gia  triều đại  là gì, những  xung quanh cũng  từng nhắc đến.
 tại  nó  thể tồn tại lâu như ? Trong kinh thành  ai quản lý, các quốc gia khác cũng   đến xâm lược ?
Nguyễn Hạnh  hiểu  về quân sự, nhưng cũng  điều   bình thường. 
Trong mô phỏng, nàng sống tối đa đến hơn hai mươi tuổi,  mà Giang Ninh thành vẫn  thể tồn tại ít nhất hai mươi năm trong tình trạng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ai-tu-tien-duoc-roi-con-lam-nu-phu-ac-doc-nua-chu/chuong-34-giup-do-chut-di-nao.html.]
Tâm trạng nàng trở nên phức tạp, dường như chợt hiểu  cụm từ "phàm nhân như cỏ rác" trong một  tiểu thuyết tu tiên, mà giờ nàng chính là một trong những "cỏ rác" .
Cảm xúc  kéo dài cho đến khi nàng về đến bang hội, gượng  đưa bánh ngọt  phòng cho Thạch sư phụ.
Thạch sư phụ vẫn  ngủ, khoác áo  nhận bánh,  mặt là nụ   giấu , còn khen ngợi nàng vài câu với giọng điệu  chút đắc ý.
Sau đó, nàng chìm  giấc ngủ với những suy nghĩ miên man.
Khi mặt trời mọc,  là ngày thứ tư nàng đến bang hội.
Vội vã ăn sáng xong, Nguyễn Hạnh đến xin Thạch sư phụ chỉ dạy thêm vài kiểu đánh bạc khác, coi như lớp ngụy trang cho những mánh khóe nàng  học . 
Có lẽ nhờ chút quà cáp tối qua, Thạch sư phụ tỏ  khá hòa nhã với nàng, cũng  kiểm tra thành quả, khi nàng   ngoài thì cũng vui vẻ để nàng .
Nguyễn Hạnh đến  cửa sòng bạc  hẹn , Hồ Tam   đợi sẵn ở đó.
“Tìm  con mồi ?”
Hồ Tam gật gật   lắc đầu, khiến Nguyễn Hạnh chẳng hiểu gì, chỉ còn  chờ  lên tiếng giải thích.
“Giành heo từ tay  khác thì khó, nhưng chúng   thể  cướp.” Hồ Tam  hiệu cho Nguyễn Hạnh  theo . 
“Còn nhớ Tuần An ti mà  nhắc đến hôm qua ? Lưu đại nhân, Giám sát Khiêm sự của Tuần An ti  một tiểu   ông  hết mực cưng chiều. Anh trai của tiểu  đó  đây từng lui tới sòng bạc ở khu ,    tay hào phóng, tiêu tiền như nước, nên tiểu   thường xuyên  lấy tiền riêng của   cho  .
Sau đó,     của khu vực khác dùng mưu kế dụ dỗ  mất. Ta thấy   khá phù hợp với yêu cầu của cô. Hắn  giàu , trọng sĩ diện, thích thanh danh, những thứ tao nhã, thú vị. 
Quan trọng nhất là dễ lừa, chẳng hiểu gì về cờ bạc,  thua cũng  nổi nóng. Ta  bàn bạc với   ,   thấy chuyện  khá mới mẻ nên  đồng ý.”