thấy cô  trở về nhà. Cha cô   cho cô một món cá sốt chua ngọt.
“Bố , con  chuyện  .”
Cô gái đỏ mặt : “Con  bạn trai  ạ.”
Cha Lý Mộc Di nắm tay cô: “Con gái, cẩn thận  lừa.”
Mẹ cô  bước ,  : “Ông lão đừng  bậy, con gái chúng  xinh  như ,   yêu là đúng .”
“Con gái,  thể chỉ     tiền  ,  xem   đối xử với con   . Con  .”
“Bố , yên tâm , con   loại  đó.”
Lý Mộc Di gắp miếng cá ngon nhất  bát của cha .
“Con   , về nhà  cần  mua cá riêng. Con   thích ăn.”
Mẹ cô vỗ nhẹ  mu bàn tay cô: “Ăn nhanh ,   đắt.”
“Mẹ và bố cứ ăn nhiều .”
“Mẹ với bố vẫn ăn mà.”
Nước mắt từng giọt, từng giọt rơi xuống.
Vừa trang điểm cho cô ,   thấy  bộ cuộc đời của một cô gái bình thường, xinh .
Trời sắp sáng.
Thi thể cô gái  tay   trang điểm xong, nhưng vẫn  thể so sánh  với vẻ  khi cô  còn sống.
10
Thân tàn hương phai.
“  cố hết sức , Lý Mộc Di.”
  với căn phòng trống rỗng.
“Bình an  nhé.”
 nhàn nhạt .
  thông báo cho gia đình cô .
 gọi sư phụ đến, giúp hai ông bà lo tang lễ cho Lý Mộc Di.
  họ quỳ sụp trong đại sảnh,  ngừng  lóc.
“Khổ quá , kiếp  đầu thai, đừng gặp  loại cặn bã  nữa.”
Hứa Tiêu  với một góc phòng,   đầu .
Lý Mộc Di  cha    cuối,  tan biến.
Trời sáng,  nắm tay Hứa Tiêu.
“Lưu Vũ,  nên tiếp tục công việc . Rồi quên em , bắt đầu một cuộc sống mới. Chuyện  qua  sẽ qua thôi.”
 nắm c.h.ặ.t t.a.y cô , cảm nhận chút  ấm cuối cùng.
Hoặc  lẽ  ấm  chỉ là ảo giác của .
 gật đầu.
  , nhưng  thể thốt nên lời, cổ họng như  dính chặt.
 sợ rằng  mở miệng, Hứa Tiêu sẽ biến mất.
“Làm gì mà bi thương thế, nhớ nhé, trong ba năm    bạn gái mới.”
“Ồ.”
“Nếu  là em ăn thịt  đó!”
“......”
“Với ,  ba năm mà    bạn gái,  cũng đừng hòng yên !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/am-duong-nhap-liem-nhan/chuong-13.html.]
   , bất mãn  cô .
“Vì em mà  giữ  như ngọc,  cũng   ?”
“Em ăn thịt  đó.”
Cô  thè lưỡi một cách hung dữ,  bộ đáng sợ.
 một tay ôm lấy gáy cô , cúi xuống hôn.
Hứa Tiêu  ấm áp, nhưng cũng  lạnh lẽo.
Chỉ  mùi hương quen thuộc và ấm áp.
Là mùi hương  say mê.
“Hãy quên em , bắt đầu cuộc sống mới. Chuyện  qua  sẽ qua thôi.”
Khi ánh bình minh đầu tiên rọi sáng bầu trời, bên cạnh    còn ai nữa.
Tết Trung Nguyên  qua.
Sư phụ đẩy cửa bước ,  thấy Lý Mộc Di trong phòng,     đang ngẩn ngơ.
“Tay nghề con kém  nhiều  đấy,  cố gắng hơn mới bù  .”
 châm một điếu thuốc, đặt ở cửa,  bước  ngoài.
Khói thuốc từ từ bay lên.
Bước  khỏi nhà tang lễ ở Thành Nam,  mời Lão Vương một điếu thuốc.
Mệt quá, chỉ  nhanh chóng rời khỏi đây.
Nắng xuyên qua con đường rợp bóng cây, chiếu   .
Ấm áp.
 nhàn nhạt : “ lỡ như  thể vượt qua thì ?”
Ngoại truyện 《Song Liệm》
1
 là Lưu Vũ, ba tháng  vẫn còn là một tài xế taxi công nghệ, giờ  trở về với nghề cũ, một nhập liệm sư.
Từ  sự kiện Tết Trung Nguyên, thể chất của    một   đổi.
Khi trang điểm cho  chết, thỉnh thoảng   thể  thấy ký ức lúc sinh thời của họ.
Sư phụ từng  với  rằng, nhập liệm sư chúng  là phẩm giá cuối cùng của  c.h.ế.t trong kiếp . Dù cho  lúc sống  khổ cực đến , khi đến tay chúng , đều   sắp xếp chu , sạch sẽ mà đưa tiễn.
Đây là sự kính trọng đối với cả sự sống và cái chết.
Tuần    một vụ mới, là một ông lão gần sáu mươi tuổi. Bên ngoài linh đường,  đông nghịt, ít nhất cũng  cả trăm .
Một cảnh tượng như , hoặc là  nổi tiếng như ngôi , vận động viên, hoặc là một đại gia tộc con cháu đông đúc.
Giữa một rừng tang phục màu đen,  một cô bé mặc quần áo bình thường   giữa đó,  nổi bật.
Tại tang lễ, đúng là   nhiều trẻ con  đùa, nhưng hầu hết là ở nông thôn.
Văn hóa tang lễ ở nông thôn, cái c.h.ế.t của  lớn tuổi cũng là dịp hiếm hoi để con cháu sum họp.
Trẻ con cũng   kiêng kỵ gì, vẫn nô đùa với .
Cũng  thể coi là một loại hỉ tang.
 trong nhà tang lễ chính quy, điều   vẻ  phù hợp.
Cô bé đó chạy về phía ,   định  với cô bé, nhóc con, đừng đùa nữa.
Thì cô bé  nắm lấy tay  .
Cô bé  lắc đầu,   hiệu cho  bằng cử chỉ.
Dường như   gì đó với , phản ứng đầu tiên của  là, đứa bé   câm,    ?
“Cháu   gì?”