So với trong ảnh, cô gái  ngoài đời còn trẻ hơn, chắc  đến hai mươi. Làn da  khi mất  sự đàn hồi, vẫn  thể cảm nhận  một cảm giác tươi tắn khó tả.
 từ từ dùng kẹp đặt nhãn cầu  hốc mắt, đợi  khi các ngũ quan   'sắp đặt' xong,   , so với lúc đầu   còn khác biệt nhiều nữa.  hai bên mặt vì  đối xứng, khiến cả khuôn mặt càng trở nên quái dị hơn.
Ở một khía cạnh nào đó, mặc dù  gây sốc như lúc mới  phòng, nhưng  càng quỷ dị và đáng sợ hơn.
Tiếp theo là giai đoạn thứ hai.
 lấy kem nền màu trắng  thoa lên mặt. Vì  liên tục khâu vá hai ba tiếng đồng hồ  đó, tay   mỏi,  mặt đều là mồ hôi.
 cố gắng dùng mặt trong bàn tay  lau mồ hôi,  để nó nhỏ xuống mặt t.h.i t.h.ể nữ.
 cố gắng duy trì động tác chính xác  tay,  nhớ đến lời  năm xưa của sư phụ: Ngày Rằm tháng Bảy  đừng nhận việc. 
Nếu nhất định  , thì  trang điểm cho  c.h.ế.t giống hệt như lúc còn sống. Con   ?
 cố gượng .
Đây chẳng  là mấy  trong nghề lấy  hù dọa  mới đó , Lưu Vũ  Lưu Vũ, mày  lăn lộn trong nghề bao nhiêu năm  mà vẫn còn tin mấy chuyện  .
 giây tiếp theo, ánh đèn chợt nhấp nháy.
Cả căn phòng ngày càng lạnh. Ngoài cửa sổ, trời  tối sầm.
Đã lâu đến   ?
Ở chính giữa bàn trang điểm, một bóng đèn sợi đốt treo lủng lẳng, chiếu sáng  một mét xung quanh.
Khoan ?!
Lúc  , đèn   bật  ?
  nhớ rõ nữa.
Những góc khác trong căn phòng đều tối mịt,  cảm thấy trong phòng  chỉ  một .
Không  tiếng thở,   tiếng tim đập, nhưng   cảm giác  ai đó  chằm chằm.
  đầu , chỉ thấy một màu đen.
“Tiêu Nam.”
 gọi hai tiếng khẽ khàng,   hồi đáp. Cũng chẳng  tên     .
Căn phòng ẩm ướt và lạnh lẽo, nhưng mồ hôi  mặt   càng lúc càng nhiều.
 nghiêng đầu, dùng khóe mắt liếc  về phía cửa chính,  thấy trong bóng tối ở góc phòng  một đôi chân.
Một đôi chân trẻ tuổi, trần trụi.
Phần cơ thể ngoài đôi chân , đều ẩn  trong bóng tối.
Một luồng khí lạnh dâng lên từ sống lưng .
Tay   mà run lên  ngừng.
Lòng bàn tay  đầy mồ hôi,  quẹt một cái  ống quần, từ từ vẽ đường nét.
Có thứ gì đó đang tiến đến gần,  cảm nhận ,  nó dừng .
Sắp sửa vẽ đường viền , để ngũ quan của t.h.i t.h.ể trông sinh động, tươi tắn hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/am-duong-nhap-liem-nhan/chuong-2.html.]
  dám  đầu , lông tơ dựng ngược, nhưng   thể ngừng động tác  tay.
 lúc  lau mồ hôi  thứ 7, tay   lệch, đường kẻ mày của t.h.i t.h.ể nữ  trượt  ngoài.
Như trời giáng.  vội vàng dùng tay gạt , nhưng lớp trang điểm càng xóa càng nhòe.
Khoảnh khắc đó,  cảm thấy  thứ gì đó đang tiến gần đến . Bên tai,  tiếng ai đó khẽ gọi tên.
 sợ hãi ném con d.a.o  tay xuống, lao  khỏi cửa.
Bên ngoài phòng trang điểm t.h.i t.h.ể là hành lang của lễ đường. Nhìn từ cửa sổ phía  bên , trời    tối đen.
“Tiêu Nam?!”
“Các  ở ?”
Trước đây  vẫn thường đến đây nhưng  bao giờ thấy hành lang  dài đến thế.
Phía  là tiếng chân trần đạp  sàn nhà, âm thanh  đuổi theo , dồn dập và gấp gáp đến mức  còn cảm giác như  tiếng bước chân dẫm cả  trần nhà.
 sợ hãi đẩy cánh cửa hành lang , đó là lễ đường!
Lễ đường rộng lớn  một bóng ,  hàng hoa ở chính giữa lễ đường đặt một bức ảnh bán  khổng lồ.
Cô gái xinh    rạng rỡ.    , thấy nửa khuôn mặt của đối phương trượt xuống.
Cô  cúi  xuống cắn  một cái.
 sợ hãi tiếp tục đẩy cửa chạy về phía ,  hiểu    trở  phòng trang điểm.
  mắc kẹt bên trong nhà tang lễ,  thể nào thoát  ngoài.
Là gặp  quỷ đả tường.
 ép   bình tĩnh , nghĩ đến điếu thuốc  lấy từ chỗ Lão Vương bảo vệ.
 châm thuốc,  làn khói từ từ bay lên.
Cửa vẫn luôn đóng, nhưng  cảm giác  thứ gì đó đang đến gần hơn, khoảnh khắc thứ đó đuổi theo ,  chạy về phía làn khói thuốc đang bay lên.
Giây tiếp theo,  tỉnh  từ cơn ác mộng, bản  vẫn đang ở trong phòng trang điểm.
Lớp trang điểm nửa mặt  của t.h.i t.h.ể nữ   lem nhem,  đất là một mẩu t.h.u.ố.c lá  tàn.
 ngã vật xuống đất, thở hổn hển, lưng  ướt đẫm mồ hôi.
 chống tay  dậy  bước  ngoài,  mà  tay   một vết thương.
So với trong mơ, vết thương lớn hơn,  lan rộng thành một mảng đen đỏ.
3
 vội vàng chạy  ngoài, nhưng  thấy Tiêu Nam , gọi điện cho   cũng   ai  máy.
Bên ngoài căn phòng chỉ mới gần hoàng hôn, chứ   một mảng tối đen.   đồng hồ, kể từ khi bước  phòng trang điểm, mới chỉ hai tiếng trôi qua.
Một cơn đau âm ỉ truyền đến từ cánh tay,  chạm , cảm giác  đúng.
Chỗ  thương   còn đàn hồi, hơn nữa còn lạnh buốt, giống như là...
Một mảng thịt chết.