Âm Hôn: Diễm Quỷ Một Lòng Trèo Lên Giường Của Bác Sĩ Pháp Y - Chương 29: Cô là con gái của Thành Hoàng sao?
Cập nhật lúc: 2025-12-17 07:18:35
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7Kq3X8wB6O
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Cô là con gái của vị Thành Hoàng đó ?” méo mặt cô . Phong Trần hình như từng nhắc qua, lão cha Diêm La của luôn tác hợp với con gái Thành Hoàng. Nghe giọng điệu của Lâm Diệu Khả , tám chín phần chính là cô .
“Xem Phong Trần cũng nhắc đến với chị nhỉ?” Gương mặt Lâm Diệu Khả bỗng ửng lên một vệt hồng đào.
Excuse me? Anh Phong Trần? Nếu là thanh mai trúc mã với , thì ít nhất cô nương mặt cũng mấy trăm tuổi chứ? Thế mà còn dám gọi là chị. bĩu môi thèm đáp lời. Đến loại diễm quỷ như Lệ Nương mà còn đ.á.n.h , gì đến thiên kim của Thành Hoàng.
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, huống hồ trong bụng còn bảo bảo, thế là liền ba chân bốn cẳng định chuồn lẹ.
“Muốn chạy? Chị thoát nổi ?” Lâm Diệu Khả thèm đuổi theo, chỉ lưng buông lời khinh miệt.
chạy đến sát cửa thì phát hiện cánh cửa phòng giải phẫu vốn đang mở toang, từ lúc nào khóa trái. Tim lạnh toát, liền sức đập cửa hét lớn. Phòng giải phẫu và văn phòng của lão Lý chỉ cách một bức tường, chắc chắn ông thấy chứ!
“Đừng phí sức nữa, lập kết giới , bên ngoài thấy gì .” Lâm Diệu Khả mỉm rạng rỡ, tiếng gót giày cao gót lộc cộc bước về phía .
Mấy cái lão quỷ cứ hễ một lời hợp là lập kết giới thế nhỉ? Đây chẳng là trắng trợn bắt nạt !
“Này, cô tìm gì chứ? Anh Phong Trần của cô về , cô nên xuống địa phủ mà tìm chứ!” nhíu mày . Đàn ông quá trai đúng là một loại gánh nặng, tình địch của giờ "vượt biên" đến tận đây tìm .
“Chị đúng là đồ ngu ngốc. Chính vì Phong Trần ở đây nên mới tới tìm chị đấy. Đừng diễn trò đáng thương mặt . Có chị học mấy cái yêu thuật quyến rũ của lão trai hồ ly tinh để mê hoặc Phong Trần ? Nếu mù quắt mà đ.â.m đầu chị chứ?”
Nói đoạn, đôi mắt Lâm Diệu Khả từ đen chuyển sang đỏ ngầu, sắc mặt trắng bệch , mái tóc xoăn dài đẽ bỗng bay múa loạn xạ trong trung. Hình ảnh quá "mỹ lệ", dám thẳng nữa.
“Lâm Diệu Khả, gì thì từ từ . Thật giữa và Phong Trần chẳng gì , chắc chắn là hiểu lầm thôi. Hay là cô cứ xuống hỏi rõ .” cúi đầu xuống nước. Người phụ nữ khôn ngoan chấp nhặt cái thiệt mắt, chỉ và con bình an.
“Ha ha ha! G.i.ế.c chị , xuống hỏi cũng muộn. Tiện thể ghé qua phòng giải phẫu, mang theo một cái xác thì thật lãng phí thời gian của . Chúng lên đây cũng hao tổn nguyên khí lắm chứ.”
Lâm Diệu Khả lạnh , ngón tay khẽ ngoắc một cái, cả cơ thể liền bay vút lên, gọn bàn giải phẫu.
Cảm giác lạnh lẽo thấu xương truyền từ tấm lưng. Nơi từng giải phẫu t.h.i t.h.ể khác để tìm sự thật cho c.h.ế.t, nhưng giờ đây, phụ nữ — , nữ quỷ — định giải phẫu chính ? Không , thể chờ c.h.ế.t thế , còn bảo bảo cơ mà!
sức vùng vẫy nhưng một luồng sức mạnh lạnh lẽo khóa chặt lấy , khiến thể nhúc nhích. trợn mắt cô , hét lên: “Lâm Diệu Khả, mau thả ! Nếu quỷ cũng tha cho cô !”
“Hừ, chị nghĩ sẽ cho chị cơ hội quỷ ? Đợi g.i.ế.c chị xong sẽ nuốt chửng hồn phách của chị, khiến chị đời đời kiếp kiếp thể đầu thai.” Giọng Lâm Diệu Khả trở nên sắc lạnh. Cô gằn giơ hai tay lên, đôi mắt đỏ ngầu xoáy , đó chút do dự bóp chặt lấy cổ .
Cảm giác cổ họng thắt , khí loãng dần. trợn trừng mắt cô , gì đó nhưng bàn tay ngày càng siết chặt. Móng tay cô cắm sâu da thịt, thậm chí còn ngửi thấy mùi m.á.u tươi thoang thoảng.
Ý thức của lịm dần , nhưng , ngủ! Ngủ là hết sạch! Vừa sợ hãi căm phẫn, nước mắt trào . Bảo bảo, thật vô dụng. Chẳng lẽ thực sự đưa con cùng c.h.ế.t bàn giải phẫu để khác m.ổ x.ẻ chúng ?
Đột nhiên, vùng bụng bỗng ấm nóng lên, một luồng nhiệt chạy khắp . Cảm giác cơ thể thể cử động , vội vàng giơ tay định đẩy hai tay cô , nhưng sức của Lâm Diệu Khả quá lớn, đối thủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/am-hon-diem-quy-mot-long-treo-len-giuong-cua-bac-si-phap-y/chuong-29-co-la-con-gai-cua-thanh-hoang-sao.html.]
Ngay lúc đó, một chuyện kỳ quái xảy . thấy từ bụng phát một luồng hồng quang rực rỡ, b.ắ.n thẳng về phía Lâm Diệu Khả. Sau một tiếng hét thảm, cô luồng sáng đó đ.á.n.h bật xa ba bốn mét, ngã rầm xuống đất.
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Khi cô lồm cồm bò dậy, mặt mũi trắng bệch, khóe miệng còn dính máu. Đôi mắt hạnh chằm chằm, tràn đầy vẻ kinh hoàng xen lẫn sửng sốt.
“Sao thể như ? Sao thế ? Chẳng lẽ… chị con của Phong Trần!”
trả lời, chỉ sức hít hà khí trong lành, dậy bàn giải phẫu và cô bằng ánh mắt lạnh lùng. Cùng là phụ nữ, hiểu cảm giác của cô , nhưng cô dám sát hại thì chẳng việc gì t.ử tế nữa. chỉ sợ cô tấn công tiếp. Luồng hồng quang là bảo bảo đang bảo vệ ? đặt tay lên bụng, cảm nhận một sự d.a.o động khẽ khàng.
Chỉ là một cái chạm nhẹ nhưng mang đến cảm giác như điện giật. Đây là t.h.a.i động ? Người bình thường ít nhất năm sáu tháng mới thấy, quỷ t.h.a.i quả nhiên khác biệt. Chẳng hiểu , bỗng nhớ lời Phong Trần : Nòi giống của đương nhiên tầm thường.
“Đồ đàn bà c.h.ế.t tiệt, sẽ để chị sống yên ! Muốn sinh con cho Phong Trần ? Chị xứng!” Lâm Diệu Khả gào lên điên cuồng lao tới. vội ôm lấy bụng, xoay vì sợ cô đau con.
chuyện lạ xảy một nữa. Cô rú lên một tiếng t.h.ả.m thiết. Đến khi thì mặt đất chỉ còn một vũng m.á.u đen.
“Tô Miểu Miểu! Chị cứ đợi đấy, sẽ tha cho chị !” Tiếng của Lâm Diệu Khả còn vang vọng trong phòng giải phẫu.
dám nán lâu, chạy nhanh đến cửa. Lần , cánh cửa mở thật dễ dàng.
“Ơ, cháu hốt hoảng thế? Tiểu Lâm ?” Lão Lý bưng tách cửa văn phòng, hình như chuyện ông gì.
“C.h.ế.t !” bực bội lườm ông một cái. Bảo xem mắt thất bại, nhãn quang kém đến mức và quỷ phân biệt , suýt nữa thì hại c.h.ế.t .
Ra khỏi cục cảnh sát, lái xe thẳng đến tìm trai. Lúc đây, lẽ chỉ mới giúp . Bởi vì sực nhận , chẳng cách nào liên lạc với Phong Trần cả. Cái đàn ông đó dùng điện thoại nhỉ? Mà nếu , chắc cũng là loại điện thoại âm phủ thôi.
“Ý em là, những vết đều là do con nữ quỷ đó ?” Anh trai cầm tăm bông, ánh mắt lạnh thấu xương.
“Vâng, đau lắm, chẳng độc nữa.” nhăn nhó vì đau, cồn sát trùng chạm vết thương đúng là cảm giác "thốn" tả nổi.
“Đáng đời, , ở bên cạnh quỷ chỉ hại cho em thôi, mà em !” Giọng trầm xuống vài phần, ngón tay thon dài siết chặt lấy tăm bông, đôi mắt phượng sâu thẳm.
“Anh, chuyện cũng trách Phong Trần . Là Lâm Diệu Khả thừa dịp ở đây nên mới cố tình đến gây sự.” lí nhí giải thích.
“Cố tình? Thế em đây họ chuyện gì ? Em câu 'quỷ lời gian dối' ?” Anh trai , ánh mắt sắc lẹm như đuốc.