Âm Phủ Thần Thám - Chương 172
Cập nhật lúc: 2025-09-12 13:02:16
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phòng việc của Khổng Huy bố trí chẳng khác mấy so với phòng giải phẫu trong bệnh viện. Ngay giữa là một bàn mổ, phía đèn pha phẫu thuật chuyên dụng. Bên cạnh là tủ lạnh chứa đầy thuốc gây mê và dụng cụ phẫu thuật. Ngoài còn một bộ phận cơ thể ngâm trong formaldehyde, thậm chí cả một khuôn mặt .
Hoàng Tiểu Đào nhanh tay dùng điện thoại chụp ảnh , đó nhận chủ nhân của khuôn mặt là một nạn nhân trong vụ án mất tích gần đây.
Trong tủ lạnh một bình khí lớn với nhãn mác chữ tiếng Anh, chắc là khí gây mê chuyên dùng trong phẫu thuật. Cái bàn bên cạnh bày biện một dụng cụ y tế, tường treo mấy bộ đồng phục phẫu thuật. Một cái bàn khác là máy tiệt trùng, bên trong d.a.o mổ, kẹp cầm máu...v..v.
Vương thúc còng tay tên vô diện nô ống sưởi, bắt đầu lục soát các ngăn tủ. Còn thì kiểm tra bàn mổ, dùng bông tăm lấy mẫu vật chất cho túi chứng cứ. Nếu đây là m.á.u của Từ Tiểu Huệ, chúng sẽ thể buộc tội Khổng Huy.
Lúc , Vương Nguyên Thạch : "Các ngươi xem, tìm cái gì !"
Trong tay ông là một cuốn sổ tay, chúng mở , bên trong là những mẩu báo về các vụ án lớn cắt rời.
Khi Vương Nguyên Thạch lật đến một trang, hét lên: "Chờ một chút!"
kinh ngạc dòng chữ đó, đây chính là vụ án Giang bắc tàn đao năm xưa! hỏi tên vô diện nô: "Tổ chức của quan hệ gì với Giang bắc tàn đao?"
Nghe bốn chữ , đồng tử tên đó co rút , cơ thể co rúm, miệng vẫn khăng khăng: "Không ."
nhất thời nổi giận, đá một cú chân thương của tên đó, hét lớn: "Nói!"
Tiểu Đào ngăn : "Tống Dương, bình tĩnh một chút!"
Làm thể bình tĩnh , bấy nhiêu năm nay luôn tìm cách truy tìm tung tích của Giang bắc tàn đao! Tên vô diện nô co rúm : " thể , sẽ chết!"
vơ lấy một đống d.a.o mổ, hung tợn đe dọa: "Ngươi cũng sẽ chết, hơn nữa còn khiến ngươi đau đớn đến mức sống bằng chết!"
Có lẽ do vẻ đáng sợ của , tên vô diện nô sợ hãi: "Đại ca, tha cho , chỉ là một tên tép riu, chuyện của tổ chức thể ..."
lúc , tiếng cửa phòng đóng sập đột ngột vang lên. Hoàng Tiểu Đào kiểm tra, thét lên: "Không , chúng nhốt !"
Chợt ngửi thấy trong phòng mùi lạ, kèm theo tiếng rít nhẹ. Tìm kiếm khắp nơi, phát hiện một ống dẫn khí ở chân tường đang rít lên nhả khói trắng, chiếc ống đó nối với bình khí gây mê.
hoảng hốt: "Chết , mau phá cửa !"
Vương Nguyên Thạch lao tới đạp cửa, nhưng cửa thiết kế mở trong, đạp cách nào cũng hề suy chuyển. Ông đạp mấy cái thì cả mềm nhũn. và Hoàng Tiểu Đào cũng cảm thấy vô lực, vật mắt đều cuồng. Trong cơn hoảng loạn, thấy tên vô diện nô đang tự bẻ trật ngón tay cái.
Mèo Dịch Truyện
vội vàng nhặt lên một tấm băng gạc, định tới phòng vệ sinh nhúng nước để bịt mũi, nhưng bước nửa bước thì tự chủ mà ngã lăn đất.
Hoàng Tiểu Đào cũng ngã xuống bên cạnh . Chúng đều tỉnh táo, nhưng cơ thể mất cảm giác.
"Ha ha, !"
Giọng của tên vô diện nô vang lên từ phía , vẻ đầy mỉa mai. Chỉ thấy nhảy tới mặt , túm tóc, ngửa đầu lên. Hắn đang mang chiếc mặt nạ phòng độc, ngón tay cái bẻ trật khớp để thoát tay khỏi còng.
Tên vô diện nô tát tát mặt : "Tống Dương, mạnh miệng lắm ? Giờ thì im như con mèo c.h.ế.t thế ?"
, chỉ thể trừng mắt đầy căm phẫn. Tên vô diện nô rút khẩu s.ú.n.g trong Vương Nguyên Thạch, tay vuốt ve : " sẽ dùng s.ú.n.g của b.ắ.n c.h.ế.t và cô , đó dùng s.ú.n.g của cô b.ắ.n c.h.ế.t , vứt xác các ngoài phố, để xem cảnh sát phá án, ha ha!"
Hắn mở chốt an , hướng nòng s.ú.n.g về phía . Đột nhiên Vương Nguyên Thạch nhảy bổ lên, xô tên vô diện nô ngã nhào xuống đất, khẩu s.ú.n.g cướp cò, bay mất, đó lăn gầm tủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/am-phu-than-tham/chuong-172.html.]
Đó chỉ là bộ sức lực cuối cùng của Vương thúc. Tên vô diện nô chửi thề một tiếng đá văng ông , đó nhặt con d.a.o mổ đ.â.m thẳng đùi, xoắn một cái, rít lên điên loạn: "Thật may cho ngươi là cảm thấy đau, sẽ cho ngươi thấy nội tạng của chính moi !"
lúc cửa mở , tên vô diện nô sững . Người bước hô: "Đừng g.i.ế.c chúng!"
Tưởng là đến cứu, câu tiếp theo, lòng đột nhiên chùng xuống. Hắn : "Ta giải phẫu chúng thành heo, biến chúng thành những kẻ sống bằng chết."
Người tới chính là Khổng Huy. Tên vô diện nô : "Ý lắm, kiệt tác của bác sĩ Khổng tận mắt thấy, thể mở mang tầm mắt ."
Khổng Huy lạnh: "Cô gái chỉ là một phế phẩm, đồ bỏ . Giờ ba dùng để thực hành kỹ thuật, tin sẽ ngày cách sẽ phục vụ hữu ích cho tổ chức. Huynh giúp một chuyện, mắt gom bọn họ trong phòng ."
Bọn chúng hợp lực xốc Hoàng Tiểu Đào lên. Cô liều mạng nắm lấy tay nhưng cả hai chẳng chút sức lực, ngón tay chỉ thể khẽ chạm một chút mà thôi.
Trong phòng vang lên tiếng bọn chúng chuyện. Tên vô diện nô bỉ ổi : "Cô gái thật xinh , Anh Khổng thể cho thỏa mãn một ?"
Khổng Huy mắng: "Cút ngay! Đồ hèn mọn, trong mắt cô là một tài liệu , đừng mất hứng thú!"
Tiếp đến chúng khiêng . Trong căn phòng một chiếc giường lớn, một bộ sofa cũ kỹ và một cái TV màn hình phẳng, nhưng thấy Hoàng Tiểu Đào . Chúng khiêng tới gần cái ghế, mới để ý thấy, nhấc tấm đệm lên, bên ghế sofa trống rỗng, đủ chỗ cho hai .
Hai chúng ném đáy sofa, đó đậy tấm đệm lên, xung quanh tối đen như mực. Toàn tê dại, cảm giác Hoàng Tiểu Đào, chỉ thấy cô đang hít thở dồn dập.
Bên ngoài tiếng chuyện. Tên vô diện nô : "Tên nặng quá!"
Khổng Huy đáp: "Mang cái cưa tới đây, tháo hai bắp chân ..."
Tim như d.a.o đâm, giờ phút bất lực tột độ, tuyệt vọng ê chề. lúc đó đệm ghế bỗng hé mở một khe nhỏ, một cánh tay trắng nõn thò , nhét một viên thuốc miệng Hoàng Tiểu Đào. Cô thể phản kháng, một giọng vang lên khe khẽ: "Ngậm chặt, đừng nuốt!"
Cánh tay chăm sóc , cứ như tay con gái, nhưng giọng thì là một đàn ông.
Đút thuốc cho Hoàng Tiểu Đào xong, bàn tay đó thoăn thoắt một cái, một viên thuốc nữa xuất hiện, dùng ngón tay nhanh chóng đẩy miệng . dùng đầu lưỡi nếm thử một cái, cảm giác mát lạnh lan tỏa khắp não bộ, đây chẳng là Tích Uế Đan ?
Tích Uế Đan công hiệu giải độc cực kỳ , khiến não bộ tỉnh táo. Đầu lưỡi tê dại của lập tức hóa giải, vội vàng hỏi: "Ngươi là ai?"
"Người từng cảnh báo ." Hắn đáp.
hỏi tiếp: "Ngươi cũng họ Tống?"
Hắn tránh né: "Tiểu thiếu gia, chỉ yêu cầu một chuyện, khi thoát khỏi đây quên sạch chuyện mãi mãi."
Hoàng Tiểu Đào cắn răng : " là cảnh sát!"
Người đàn ông đó lạnh lùng: "Cảnh sát thì chứ? Số cảnh sát mà bọn chúng g.i.ế.c đếm xuể, tổ chức đó là thứ các cô thể động ."
Hoàng Tiểu Đào ho sặc sụa ngừng. Người đàn ông tiếp lời: "Tiểu thiếu gia, năm đó đủ sức để bảo vệ ông nội , chỉ xin đừng mạo hiểm bản nữa. Anh là dòng m.á.u duy nhất còn của Tống gia, mà chết, lấy mặt mũi nào đối diện với liệt tổ liệt tông?"
Người đàn ông đó mở miệng là "tiểu thiếu gia", nhắc tới Tống gia, vô cùng chắc chắn là nhà họ Tống.
Hoàng Tiểu Đào nắm lấy tay , vẻ cô tỉnh táo , khẽ : "Chúng xem thử bộ mặt thật của kẻ ."
gật đầu, cả hai đồng loạt đẩy mạnh đệm ghế lên. còn chuyện, giờ biến mất dấu vết, trong phòng chỉ còn ánh trăng nhợt nhạt từ cửa sổ hắt .