Âm Phủ Thần Thám - Chương 809

Cập nhật lúc: 2025-09-23 02:30:35
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ba chúng vội xé vải từ quần áo, bịt kín miệng mũi, xổm đất, dốc sức cố gắng hít ít khói nhất thể.

 

quan sát bốn phía căn phòng để tìm kiếm cơ hội thoát . Mặc dù chỉ lát nữa cảnh sát sẽ ập tới, nhưng nếu chúng bắt sống, điều đó sẽ vô cùng bất lợi cho bộ hành động, thậm chí thể khiến hành động thất bại !

 

lết đến chỗ cánh cửa ngầm, kiểm tra kiểm tra . Khói mê khiến đầu óc mơ hồ, thể tập trung .

 

Tiểu Đào và Tinh Thần cũng lết đến giúp tìm kiếm. Bỗng nhiên, Tiểu Đào chỉ một chỗ: "Tống Dương, vật trang trí hình như di chuyển ."

 

Mèo Dịch Truyện

thử chạm . Quả nhiên, nó trượt sang một bên, bên lộ một cảm biến vân tay. Một tia tuyệt vọng thoáng qua, nhưng suy nghĩ kỹ , hình như vẫn còn cơ hội.

 

Xoay , kiểm tra đống ly vương vãi đất. tìm một mảnh sành từ ấm , đó còn dính dấu vân tay của Thấu Xương Hương. Đáng tiếc, chẳng mang theo bất kỳ công cụ nào. Nhìn tới lui, phát hiện một loại bánh gói bằng giấy dầu mỏng.

 

cẩn thận lột miếng giấy dầu , áp lên dấu vân tay của Thấu Xương Hương, khiến nó in hằn rõ ràng lên tấm giấy. Sau đó, áp tấm giấy đó cảm biến vân tay, đồng thời hà liên tục.

 

Quá trình kéo dài lâu. Khói mê khiến khó thở dữ dội, ngừng ho khan. Mỗi một thở đều vô cùng nặng nhọc. Đột nhiên, một tiếng "ting" nhỏ vang lên. Cảm biến vân tay chuyển màu xanh lục, mặt tường từ từ mở .

 

"Tống Dương, em khó khăn nào khó mà." Tiểu Đào mừng rỡ ôm chầm lấy .

 

"May mắn thôi mà." thở dốc, : "Mau rút lui thôi!"

 

Phía cánh cửa ngầm là một hành lang dài lót gạch. Chúng theo đó rời , cho đến khi đến một chỗ cửa sổ. Cả ba phệt xuống đất, há hốc miệng thở dốc. Phải hồi lâu , chúng mới lấy sức lực.

 

Lúc , bên ngoài vang lên tiếng của Thấu Xương Hương: "Tên tiểu tử đó quỷ kế đa đoan, các ngươi kiểm tra một chút xem trúng chiêu ."

 

"Tuân lệnh!" Hai giọng đồng thanh đáp.

 

Sau đó, tiếng bước chân đang tiến gần về phía . và Tiểu Đào liếc đầy kinh ngạc, cô thành thạo lên đạn, theo tiếng bước chân ngày càng gần, tim chúng cũng như nhảy khỏi lồng ngực.

 

lúc , bên ngoài tiếng xe ầm ầm lao đến. Một giọng quen thuộc vang vọng từ loa phóng thanh: "Người bên trong đây, các ngươi bao vây!"

 

Tiểu Đào mừng rỡ: "Là chú Vương!"

 

Nhà máy sắp thất thủ . Tiếng bước chân chạm đến gần chỗ chúng liền vội vã rút lui, đó bên ngoài vang lên tiếng súng. giơ tay hiệu: "Mặt giao cho chú Vương, chúng vòng phía đề phòng Thấu Xương Hương bắt con tin để uy h.i.ế.p cảnh sát."

 

Rời khỏi hành lang ngầm, tiếng s.ú.n.g bên ngoài ngày càng rát. Chú Vương đang áp sát tấn công, tin đám ô hợp sẽ khó lòng chống đỡ nổi. Cả đường chỉ gặp hai tên vệ sĩ, Tiểu Đào và Tinh Thần quật ngã gọn. Sau đó, chúng đến một nơi, là một gian phòng trắng toát, lạnh lẽo, bên trong là một cái vạc lớn, thi thoảng tiếng gõ từ bên trong vạc phát . Cả căn phòng tràn ngập mùi hương liệu nấu nướng nồng nặc, tanh tưởi.

 

Những ngâm trong hương liệu thấy tiếng bước chân chúng thì gào lên: "Cứu chúng với!" "Van xin thả chúng , bao nhiêu tiền chúng cũng trả!" "Giết , quá khổ sở !"

 

Cố nén cảm giác ghê tởm, chúng qua một gian phòng khác, trông thấy mấy kẻ mặc áo choàng trắng đang việc. Tiểu Đào giơ s.ú.n.g lên, cô quát lớn: "Ngồi xuống đất ngay!"

 

Bọn chúng nhát gan, thấy chĩa s.ú.n.g thì lập tức ôm đầu xuống. Một tên lắp bắp : "Đừng g.i.ế.c chúng , chúng chỉ thuê tới đây thôi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/am-phu-than-tham/chuong-809.html.]

 

Trong căn phòng là hàng loạt lồng sắt nhốt các loại động vật quý hiếm như cá tầm Trung Quốc, Khỉ núi tuyết, gà đen bụng đỏ, đều là động vật bảo vệ cấp quốc gia. khỏi trợn mắt. Vì sự háu ăn ích kỷ của , bọn chúng những chuyện táng tận lương tâm .

 

Tiểu Đào huých nhẹ một cái, đó chỉ về một phía, tay đưa lên che miệng, nét mặt lộ rõ vẻ kinh hoàng. Trong góc phòng là một cái chuồng heo lớn. Ngoài mấy con heo mập bên trong, còn vài . Bọn họ khỏa trần trụi, ăn chung máng thức ăn với heo, thậm chí còn phát tiếng kêu như heo .

 

Ngoài chuồng heo nhốt , trong mấy lồng tre khác cũng nhốt. Họ giam chung với động vật, nhốt đơn độc. Có lẽ do giam cầm quá lâu, họ dần mất nhân tính, thoái hóa thành loài động vật thấp kém.

 

Phía còn một gian phòng nhỏ. Đứng từ chỗ thể thấy cánh cửa sắt của một kho lạnh khổng lồ. ý định đến đó. Chắc chắn, những gì bên trong sẽ khiến mất ngủ dài dài.

 

"Thật quá dã man!" Tiểu Đào thốt lên đầy căm phẫn.

 

Tìm cuộn băng keo lớn, chúng trói bộ đám . hỏi: "Kẻ chủ mưu ?"

 

"Không , ông hiếm khi xuất hiện ở đây!" Một nhân viên chăn nuôi đáp.

 

vẫn liếc xung quanh, : "Không đúng, đây là tất cả ? Lúc nhớ ăn mặc như đồ tể, còn cắm ống cơ mà?"

 

Tên nhân viên chăn nuôi chỉ một góc tường: "Sau cái lồng thang máy."

 

cởi trói chân cho , bảo dẫn đường. Hắn dời cái lồng khỉ lông vàng sang một bên một cách vội vã. Phía là một cái thang máy kiểu cổ điển, đưa chúng xuống tầng hầm thứ hai, nơi đó là một gian nhà kho rộng lớn hơn nhiều.

 

Có cảm giác như bước một phim trường khoa học viễn tưởng. Chỉ thấy từng cái cột thủy tinh cao lớn, bên trong chứa những khỏa trần trụi, cả nam lẫn nữ, nhưng bộ đều là trẻ tuổi. Cơ thể họ cắm đầy ống chằng chịt, mặt đeo mặt nạ oxy lạnh lẽo.

 

Tiểu Đào hỏi, giọng đầy căm phẫn: "Kẻ nào cái chủ ý ghê tởm ?"

 

Tên nhân viên chăn nuôi vội vã đáp: "Chuyện liên quan gì đến chúng , đều là do bọn chúng nghĩ . Mấy thứ bên chẳng là gì, chỉ dùng để Cuồng Trù đại nhân mang tiếp khách thôi. Đây mới là những 'nguyên liệu' tuyển chọn kỹ lưỡng, là để Cuồng Trù đại nhân tự thưởng thức, và dùng để khoản đãi những vị khách quý nhất."

 

Tiểu Đào ghê tởm tột độ, cô gắt lên: "Mở miệng là Cuồng Trù đại nhân, ngươi tôn kính quá mức đấy!"

 

"Không !" Tên nhân viên chăn nuôi vội vàng xua tay lia lịa: "Bình thường ở đây quản lý nghiêm ngặt, chúng nào dám bất kỳ biểu hiện bất kính nào, chỉ sợ chính sẽ giam , trở thành 'nguyên liệu' của bọn chúng. Thực chúng chẳng ai tình nguyện những việc táng tận lương tâm , mà đám ác nhân đó bắt cóc nhà chúng , ép chúng uống thuốc độc, mỗi ngày thành công việc mới một chút thuốc giải độc."

 

Nói tới đây, đau lòng rơi nước mắt: "Các là cảnh sát đúng ? Các tới đây thật là may mắn quá, cuộc sống khốn khổ của chúng rốt cuộc cũng chấm dứt !"

 

"Tống Dương, đường sống , tự chui đầu chỗ chết." Một giọng lạnh như băng cất lên từ trong bóng tối: "Giết hết bọn chúng !"

 

Vừa dứt lời, từ bốn phía xông một đám đồ tể to lớn, gương mặt đầy hung dữ, tay xách những con d.a.o lọc xương bóng loáng. Tên nhân viên chăn nuôi sợ hãi hét lên, lập tức nhảy lưng : "Đám đều là ác quỷ ăn thịt , cẩn thận đấy!"

 

Một gã đồ tể gầm lên xông tới. Tiểu Đào hai tay cầm súng, khom xuống, nhanh nhẹn lăn sang một bên. Chợt ngửi thấy trong khí mùi hăng nồng sặc mũi, đồng thời đám đồ tể đó đều đeo mặt nạ chống độc. vội vàng giữ c.h.ặ.t t.a.y Tiểu Đào : "Không nổ súng!"

 

Thấu Xương Hương nấp trong bóng tối khẩy đầy mỉa mai: "Ngươi thông minh thật đấy. Cả căn phòng tràn ngập khí gas. Dám nổ s.ú.n.g là tất cả chúng sẽ cùng chết!"

 

 

Loading...