Tin tức bùng nổ sáng thứ Hai.
Tất cả các tờ báo lớn đều đăng cùng một tiêu đề:
“Lục Tĩnh Dao và Tô Vân – Cặp bài trùng scandal dàn dựng?”
Mỗi câu chữ biên tập tỉ mỉ, đủ mập mờ để câu view, đủ sắc để gây tranh cãi.
Tô Vân tin khi đang trong phòng luyện thoại. Màn hình điện thoại sáng lên, phản chiếu khuôn mặt cô ánh đèn vàng nhạt – gương mặt bình tĩnh, như đang kìm điều gì đó.
Trợ lý gõ cửa khẽ:
“Chị ơi, tổng giám đốc gặp. Họp khẩn.”
Phòng họp rộng, ánh sáng trắng lạnh lẽo chiếu xuống khiến trông nghiêm nghị hơn bình thường.
Giám đốc công ty thẳng Tô Vân, giọng nghiêm:
“Tình hình đang căng. Chúng xử lý khủng hoảng ngay. Không xuất hiện cùng Lục Tĩnh Dao nữa. Dứt khoát.”
Tô Vân khẽ nhíu mày:
“ chúng đang phim quảng bá chung. Cắt bây giờ sẽ ảnh hưởng tiến độ.”
“Ảnh hưởng còn hơn để dư luận nghĩ bậy. Cô hiểu chứ?”
Không khí nghẹt . Mọi ánh mắt đổ dồn cô, chờ câu trả lời.
Sau vài giây im lặng, Tô Vân chỉ đáp ngắn:
“ hiểu.”
trong lòng, cô thì thầm một câu khác: “ hiểu… nhưng sẽ .”
Cùng lúc đó, bên phía Tĩnh Dao cũng khá hơn.
Quản lý đặt tờ báo xuống bàn, giọng gay gắt:
“Tô Vân là rắc rối, Dao . Cô quá sạch, quá yên lặng, nên mỗi scandal khiến dư luận quan tâm gấp đôi. Nếu em còn dính dáng, họ sẽ lợi dụng em để đẩy câu chuyện xa.”
Tĩnh Dao chỉ nhẹ:
“Em nghĩ ai đó thể ‘lợi dụng’ một tình cảm thật.”
“Em… gì thế?”
“Không gì.” — cô ngắt lời, ánh mắt cửa sổ. Ngoài , mưa bắt đầu rơi.
Giọt nước kính lăn chậm rãi như những ký ức đang tan .
Chiều cùng ngày, cả hai ép tách lịch . Một ở Bắc Kinh, một Thượng Hải.
Trên mạng, các fan phát hiện:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/am-thanh-cua-bien-trong-tim-em/chap-12-giua-hai-lan-song.html.]
“Họ còn theo dõi nữa.”
“Scandal kết thúc , rõ ràng chỉ là chiêu PR thôi.”
Dòng bình luận cuộn lên ngừng, như cơn sóng xô bờ, hết đợt đến đợt khác.
ai , trong inbox, vẫn còn một cuộc trò chuyện khép:
Tĩnh Dao: “Bọn họ chúng im lặng.”
Tô Vân:“Thì cứ im . đừng rời khỏi biển.”
Tĩnh Dao: “Nếu một ngày biển cũng cấm, em sẽ gì?”
Tô Vân:“Thì tạo một đại dương khác, chỉ hai .”
Tin nhắn chỉ ba : hai gửi, và chính chiếc biển điện tử đang sáng nhẹ trong bóng tối.
Một tuần , cả hai vô tình gặp trong buổi thử phục trang cho dự án phim mới — một dự án mà hai công ty ngờ cùng đầu tư.
Cảnh đầu tiên họ cùng xuất hiện: một phân đoạn trong bể nước nhân tạo.
Ánh sáng xanh chiếu qua mặt nước, hắt lên mặt cả hai, tạo thứ ánh sáng y hệt trong thủy cung năm đó.
Đạo diễn hô “Action!”, nhưng khi ống kính lia tới, ai diễn nữa.
Họ chỉ — ánh mắt giao mặt nước, nơi tiếng còn, chỉ còn ánh sáng và thở.
“Giống biển thật.” — Tô Vân thì thầm khi cắt máy.
“Ừ. Và ở đây, ai thể cấm chúng .” — Tĩnh Dao đáp, giọng nhỏ, chỉ đủ để một thấy.
Tối đó, mạng xã hội nổ tung:
“Ánh mắt của họ trong teaser mới là thật ư?!”
“Không ai diễn như thế!”
cả hai bình luận nữa.
Tô Vân bên cửa sổ khách sạn, đèn phản chiếu sông Hoàng Phố.
Tin nhắn từ Tĩnh Dao hiện lên:
“Nếu sóng ngầm, thì cứ để nó trôi. Đừng ngược dòng.”
Cô mỉm , ngón tay gõ :
“Ừ. Sóng ngầm mới là nơi biển thật bắt đầu.”
Ngoài , sông lấp lánh ánh sáng — và trong lòng cô, một niềm tin nhỏ đang lớn dần:
rằng đôi khi, tình cảm cần hét giữ ánh đèn; chỉ cần tồn tại, là đủ để biển bao giờ cạn.