Âm Thanh Của Biển Trong Tim Em - Chap 13 - Khi sóng bắt đầu nổi
Cập nhật lúc: 2025-11-03 11:18:33
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qTxv2arfV
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tin tức nổ tung sáng thứ Hai.
Cả mạng xã hội như cuộn một cơn bão, và ở giữa trung tâm xoáy , hai cái tên nhắc đến nhiều nhất: Lục Tĩnh Dao và Tô Vân.
Hashtag #LụcTĩnhDaoTôVânGiảTìnhThậtDiễn# leo thẳng lên top tìm kiếm chỉ trong mười phút.
Từng bài , từng dòng bình luận cuộn trào như những đợt sóng xô , đập mạnh bờ — mà cái bờ mong manh nhất, chính là trái tim của hai trong cuộc.
“Hai thế nào cũng giống diễn!”
“Lại là chiêu PR rẻ tiền thôi.”
“ ánh mắt của họ... khác lắm.”
Những bình luận trộn lẫn giữa tò mò, mỉa mai và hiếu kỳ.
Ở đó, chụp những bức ảnh hậu trường, ánh mắt Tô Vân Tĩnh Dao nước, nhẹ mà sâu — và chỉ cần một bức hình thôi, mạng dậy sóng.
1. Cánh cửa khép
Mười giờ sáng, Tô Vân gọi lên văn phòng tổng giám đốc.
Phòng họp kín, mùi cà phê và hồ sơ pha lẫn. Giám đốc công ty, đàn ông trung niên đeo kính bạc, đẩy một tờ giấy về phía cô:
“Ký đây. Bản cam kết. Trong ba tháng tới, cô tuyệt đối xuất hiện riêng cùng Lục Tĩnh Dao.”
Tô Vân , từng dòng chữ như một lưỡi d.a.o nhỏ.
“Không gặp riêng. Không nhắc tên mạng. Không trả lời phỏng vấn liên quan.”
“Lý do?” — cô hỏi, giọng bình tĩnh đến đáng sợ.
“Vì hình tượng của cô là thanh sạch, điềm tĩnh, lý trí. Còn cô , là tâm điểm của ồn ào. Hai hình ảnh tương thích.”
Cô im lặng một lúc, nở một nụ nhạt.
“Thật buồn . Nếu tương thích, tại khán giả tin đến thế?”
Người đàn ông ngẩng lên, ánh mắt khó chịu.
“Tô Vân, cô đừng quên đang ở . Đây là showbiz, nơi để cô mộng mơ.”
“ từng mộng mơ. chỉ diễn thật lòng.”
Không khí trong phòng đặc quánh. Cuối cùng, cô vẫn ký tên, nét bút mảnh, dứt khoát.
Tiếng bút chạm xuống giấy vang lên khẽ khàng, như âm thanh của một cánh cửa khép .
2. Biển lòng thành phố
Chiều hôm đó, cô lái xe thẳng đến Thủy cung ngầm của Thượng Hải — nơi hai từng hứa sẽ cùng đến khi thứ hơn.
Nơi sâu lòng đất, ánh sáng mờ, nước xanh như ngọc.
Khán đài vắng . Cô xuống ghế đá, tay chạm mặt kính lạnh ngắt.
Những con cá bơi chậm chạp trong làn nước trong veo, phản chiếu ánh đèn xanh nhạt lên khuôn mặt cô — trông như một bóng hình đang tan biển.
Hồi ức tràn về: tiếng của Tĩnh Dao hôm ở phim trường, giọng mềm như sóng, và ánh mắt — thứ ánh khiến cô quên mất đang diễn.
Cô khẽ , giọng tan trong khí ẩm mặn:
“Em vẫn ở đây, Dao .”
Một tin nhắn đến, màn hình sáng lên, chiếu lên gương mặt cô một ánh sáng dịu.
Là Tĩnh Dao.
Tĩnh Dao: “Em đang ở Bắc Kinh, nhưng vẫn nhớ thủy cung.”
Tô Vân: “Chị tới đó.”
Tĩnh Dao: “Vậy coi như tụi vẫn gặp, chỉ khác mặt nước.”
Tô Vân: “Mặt nước mỏng thôi, sẽ sớm tan.”
Cô khẽ. Tin nhắn ngắn gọn, mà lòng dậy sóng.
Ở ngoài , chỉ thấy hai nghệ sĩ xa cách, nhưng lớp sóng, một mối dây ai thấy — mảnh, nhưng thật.
3. Trận chiến của truyền thông
Hai ngày , một tờ báo lớn tung bài phỏng vấn độc quyền:
“Tô Vân phủ nhận tin đồn tình cảm, khẳng định quan hệ riêng tư với Lục Tĩnh Dao.”
Cư dân mạng bùng nổ.
Bài chia sẻ hàng trăm nghìn , kèm hàng loạt bình luận:
“Nhanh thật đấy, dính tin đồn phủ nhận.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/am-thanh-cua-bien-trong-tim-em/chap-13-khi-song-bat-dau-noi.html.]
“Chắc ép , mặt cô vẻ mệt lắm.”
“Thôi, ai cũng họ hợp mà, đừng phủ nhận nữa.”
Ở Bắc Kinh, trong phòng hóa trang, Tĩnh Dao tin tức điện thoại.
Dòng chữ “ quan hệ riêng tư” in đậm khiến lòng cô nhói lên, nhưng chỉ trong chốc lát, đôi môi khẽ cong.
“Chị cách bảo vệ cả hai.”
Cô nhỏ với chính , cất điện thoại , tiếp tục buổi .
Trong đôi mắt sáng , là tổn thương, mà là thứ gì đó kiên định hơn — một niềm tin.
4. Biển phản chiếu ánh đèn
Tối cùng ngày, trailer bộ phim họ đóng chung công bố.
Phân cảnh nổi bật nhất là cảnh nước — nơi hai qua lớp bọt khí lấp lánh, ánh sáng xanh tràn ngập.
Đoạn video lan truyền khắp mạng.
Một bình luận ghim lên đầu:
“Đây diễn. Đây là thật.”
Giữa đêm, Tô Vân bên con phố sầm uất, lên tấm poster khổng lồ của phim. Hai khuôn mặt gần , giữa biển xanh, đôi mắt như đang những điều thể thành lời.
Gió đêm thổi, mang theo mùi nước biển nhân tạo từ khu quảng trường.
Cô bật điện thoại. Cuộc gọi đến từ Tĩnh Dao.
“Chị hối hận ?” — giọng Tĩnh Dao vang lên trong đêm, nhỏ như một cơn sóng.
“Không.” — Tô Vân đáp, mắt vẫn ánh đèn neon phản chiếu biển quảng cáo. — “Thứ chị ký hôm nay để chấm dứt. Là để bắt đầu , theo cách an hơn.”
“Em tin chị.”
“Còn chị tin sóng. Dù bão lớn, biển vẫn về bờ.”
Ở đầu dây bên , Tĩnh Dao bật , nhẹ như tiếng nước chạm đá.
“Hứa , dù sóng lớn, chị cũng rời khỏi biển.”
“Hứa.”
5. Giữa đêm và ánh sáng
Khi về đến nhà, Tô Vân mở tủ, lấy chiếc vòng thủy tinh Tĩnh Dao từng tặng.
Chiếc vòng nhỏ, trong suốt, ánh đèn vàng ánh lên sắc xanh của biển.
Cô đặt nó lên bàn, bên cạnh laptop.
Một file nhạc mở — bản piano của nhạc phim.
Từng nốt nhẹ vang, như tiếng sóng vỗ bên tai.
Cô mở một tài liệu mới, mấy dòng, để ai xem, chỉ dành cho riêng :
“Nếu một ngày, cả thế giới lưng, vẫn sẽ tin ánh sáng phản chiếu từ đáy biển. Vì nơi đó, em.”
Rồi cô khẽ nhắm mắt, nhịp tim hòa cùng âm thanh của biển ảo.
Căn phòng tối, chỉ ánh sáng từ màn hình, hắt lên khuôn mặt cô — trông như một giấc mơ xanh, yên tĩnh đến lạ.
6. Bóng trong thuỷ cung
Ở Bắc Kinh, Tĩnh Dao xong cảnh cuối lúc gần nửa đêm.
Đoàn phim tan, cô vẫn , những tấm ảnh hậu trường treo dọc hành lang.
Cuối hành lang là bức ảnh chụp hai — chính là cảnh nước , nhưng chụp từ góc xa hơn, mờ hơn.
Ánh sáng hắt từ bóng đèn khiến nước trong bức ảnh như đang chuyển động.
Cô khẽ mỉm , đưa tay chạm lên lớp kính.
“Biển bao giờ im. Chỉ là con thôi.”
Ngoài , gió thổi qua, mang theo mùi muối từ cơn mưa đêm.
Ở cùng khoảnh khắc , tại Thượng Hải, Tô Vân ngẩng lên trong thủy cung, lớp kính mặt — và bỗng thấy bóng phản chiếu của Tĩnh Dao mờ ảo giữa làn nước.
Cả hai, ở hai nơi khác , cùng một hình ảnh, cùng mỉm .
Khoảnh khắc đó, thế giới như ngừng .
Không còn truyền thông, còn hợp đồng, còn cấm kỵ.
Chỉ ánh sáng xanh và thở lặng lẽ hòa — như biển, như sóng, như lời hứa cần .