Âm Thanh Của Biển Trong Tim Em - Chap 16 – Khi Biển Biết Cách Lắng Nghe

Cập nhật lúc: 2025-11-04 13:10:36
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/20nO7NqoaW

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tháng bảy, thành phố chuyển mùa.

Cơn mưa cuối cùng rơi xuống như một lời tạm biệt dài.

Tô Vân tạm dừng hoạt động, rút về một vùng biển nhỏ phía nam – nơi chẳng ai nhận cô, cũng chẳng đèn flash nào chờ đợi.

Căn nhà trọ cô thuê lưng chừng núi, mặt là biển.

Buổi sáng, ánh nắng tràn qua tấm rèm trắng mỏng, phả lên những vệt sáng như sóng.

Không còn ekip, còn lịch trình, còn điện thoại reo vì hợp đồng mới.

Tô Vân bên bàn gỗ, mặt là tách còn bốc .

Cô mở sổ, mấy dòng lặng lẽ:

“Người bảo biển là nơi âm thanh biến mất. lẽ, biển chỉ lắng bằng cách im lặng.”

Cô mỉm . Lâu lắm , nụ mới gượng.

Chiều xuống, gió mang mùi muối và rong rêu.

Cô bước bờ cát, những đợt sóng nhỏ vỗ bờ.

Đằng xa, vài đứa trẻ đang thả diều, tiếng của chúng hòa tiếng sóng – thứ âm thanh giản dị đến mức khiến tim cô nhói.

Cô nhận , bao lâu nay sống trong thế giới âm thanh thật – chỉ tiếng flash, tiếng hò reo, tiếng diễn.

Ở đây, thứ đều thật.

Điện thoại rung khẽ trong túi áo.

Một tin nhắn đến từ một lạ:

“Nếu thể, chị hãy về hướng đông. Em cũng đang cùng một bầu trời.”

Tô Vân khựng .

Dòng tin ngắn thôi, nhưng tim cô đập loạn nhịp.

Không cần tên, cô vẫn đó là ai.

Tối đó, cô biển nữa.

Trăng lên, ánh sáng loang mặt nước.

xuống bãi cát, đưa mắt về phía chân trời – nơi biển và trời chạm .

Một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo tiếng hát từ đó vọng .

Giọng hát quen thuộc đến mức cô khẽ nín thở.

“Gió mang biển, biển mang tên em…”

Âm thanh – là Lục Tĩnh Dao.

Cô đang livestream ở đó, khung cảnh lưng là biển đêm, bầu trời đầy .

Khán giả nghĩ cô hát tặng fan, nhưng chỉ Tô Vân — bài hát đó là của riêng họ, từng trong nước đầu tiên.

“Người biển rộng, nhưng nếu em ở đó, thì biển chỉ còn nhỏ bằng một ánh .”

Tô Vân lặng. Môi khẽ cong.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/am-thanh-cua-bien-trong-tim-em/chap-16-khi-bien-biet-cach-lang-nghe.html.]

Trái tim, vốn sóng đ.á.n.h đến tả tơi, giờ chậm rãi lành theo từng câu hát.

Ngày hôm , gió về.

Người chủ nhà trọ đưa cô một phong thư, ghi gửi.

Bên trong, là mảnh giấy nhỏ và một vỏ sò trắng.

"Em thể đến, nhưng biển vẫn ở đây. Chị cứ đặt tay lên nước, nó sẽ giùm em: ‘Em ’.

Khi chị dòng , em đang cảnh cuối ở Bắc Hải. Trời cũng mùi muối. Có lẽ, biển nào cũng mang một phần chị trong đó.”

Tô Vân siết mảnh giấy trong tay.

Giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống, vì đau, mà vì chạm điều dịu dàng thật sự.

Buổi chiều, cô biển, mang theo vỏ sò .

Mặt trời đang lặn, ánh sáng hắt lên khiến cả mặt nước rực cam.

Cô ném vỏ sò xa, nơi ánh sáng tan sóng.

“Nếu em thể đến, thì chị sẽ mang biển đến với em.”

Gió thổi qua tóc, mặn và ấm.

Cô nhắm mắt, cảm nhận từng nhịp sóng, từng gió, từng giọt muối môi.

Trong khoảnh khắc đó, cô nhận — bình yên là trốn khỏi ồn ào, mà là vẫn thể yêu dù thế giới ngoài hiểu.

Khi đêm buông xuống, điện thoại sáng.

Lần , là quen thuộc.

“Chị… em hát ?” – giọng Tĩnh Dao khe khẽ.

“Rồi. Hay lắm.”

“Có thấy biển ?”

“Thấy. Biển em và biển chị… cùng màu.”

Hai im lặng.

Không cần thêm.

Chỉ tiếng sóng vỗ xen giữa hai đầu dây, như lời chúc lành lời.

“Em sẽ đến sớm thôi.” – Tĩnh Dao , giọng chắc hơn.

“Chị sẽ đợi.”

Sáng hôm , Tô Vân bờ biển, lên cát hai chữ nhỏ:

“Dao – Vân.”

Sóng ập , xoá dần nét chữ, nhưng thể xoá ý nghĩa.

theo, mỉm .

Biển vẫn xanh, nắng vẫn ấm, và tim cô – đầu tiên nhiều năm – thấy yên.

“Hóa , biển chỉ lắng … mà còn chữa lành, nếu chịu lặng im.”

Loading...