Tháng tám, mùa phim thu mở .
Sau gần hai tháng ở thị trấn ven biển, Lục Tĩnh Dao và Tô Vân trở thành phố.
Chiếc xe chạy qua cầu lớn, bên là dòng sông phản chiếu ánh hoàng hôn đỏ như rượu.
Không ai gì, chỉ bàn tay Tĩnh Dao đặt lên tay lái của Tô Vân, lặng mà chắc.
“Chị nghĩ, ánh đèn sân khấu nhớ chị ?”
“Nó vẫn sáng đó thôi.”
“ giờ… em sợ nó nữa.”
“Ừ. Vì giờ em , ngoài ánh đèn còn ánh sáng của em.”
Ngày đầu tiên trở , Tĩnh Dao trong căn phòng hóa trang quen thuộc.
Cô gương — mái tóc đen búi gọn, lớp trang điểm nhẹ, vẫn là cô, nhưng đôi mắt khác.
Trợ lý thốt lên:
“Chị Dao, em tưởng chị nghỉ lâu hơn chứ!”
“Không , chị chỉ tạm nghỉ để nhớ là ai.”
Ngoài hành lang, tiếng ồn ào — phóng viên, máy ảnh, lời bàn tán.
lạ , tim cô còn đập nhanh, tay còn run.
Tĩnh Dao mỉm .
Ánh đèn vẫn chói, nhưng giờ nó chỉ soi rõ hơn con thật của cô.
Tô Vân cũng trở công ty biên kịch.
Bàn việc vẫn ngổn ngang giấy, nhưng bên cạnh thêm một chậu cây nhỏ Tĩnh Dao gửi tặng — xương rồng nhỏ với tấm thiệp: “Để chị quên tưới mơ mộng.”
Cô mở máy tính, gõ những dòng đầu tiên của kịch bản mới:
“Có những , gặp trong ánh đèn, nhưng chỉ hiểu trong bóng tối.”
Giám đốc qua, :
“Tình cảm hả?”
“Ừ. kiểu bi thương nữa.”
“Cảm giác của chị đổi thật .”
“Không đổi. Là tìm ánh sáng khác.”
Một buổi chiều mưa, Tô Vân ghé qua phim trường.
Tĩnh Dao đang cảnh cảm xúc — nhân vật mưa, , thẳng, đầu .
Đạo diễn hô “Cắt!”, cả đoàn vỗ tay.
Tĩnh Dao thấy Tô Vân ở xa, áo mưa trong suốt, ánh mắt dịu dàng như hôm nào ở biển.
“Đến sớm ?”
“Chị xem ánh đèn chiếu lên em nữa.”
“Thế… chói ?”
“Không. Giờ ánh đèn đó là em mà.”
Giữa sân trường mưa tầm tã, Tô Vân giơ tay , đỡ giọt mưa rơi từ tóc Tĩnh Dao xuống.
Giây phút , thế giới xung quanh như im lặng.
Mưa rơi, nhưng lòng họ sáng.
Showbiz bao giờ hết thị phi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/am-thanh-cua-bien-trong-tim-em/chap-20-anh-den-tro-lai-nhung-khong-con-choi.html.]
Có tin đồn mới, tò mò, fan vẫn nguôi.
, hai trốn.
Trong buổi phỏng vấn trực tuyến, phóng viên hỏi:
“Có tin cô Tĩnh Dao và biên kịch Tô Vân mối quan hệ thiết. Cô thể chia sẻ thêm ?”
Tĩnh Dao thẳng ống kính, nhẹ:
“ là . Vì chị giúp chính cuộc đời .”
Phóng viên lặng một chút.
Câu hề né tránh, cũng hề giấu diếm, nhưng khiến dư luận dịu .
Người thấy, vì scandal, đó là sự tôn trọng và yêu thương thật.
Tối đó, hai dạo dọc bờ sông.
Đèn neon phản chiếu xuống mặt nước, gió mang theo mùi ẩm của mưa và hương quế từ quán ven đường.
“Em thấy ?”
“Gì thế?”
“Ánh đèn thành phố. Nó vẫn , nhưng còn khiến mỏi nữa.”
“Ừ. Vì bây giờ, em sống để chiếu sáng… mà là để cùng sáng.”
Tĩnh Dao nghiêng đầu, Tô Vân, nụ mỏng như ánh đèn hắt qua vai.
Hai sánh bước, gì thêm.
Trong dòng đông đúc, họ chỉ là hai cái bóng bình thường, nhưng với — đủ để yên lòng.
Trước khi kết thúc ngày, điện thoại Tô Vân nhận một video ngắn — cô gửi từ thị trấn ven biển.
Biển vẫn xanh, trời vẫn sáng, và giàn hoa giấy nhà vẫn nở.
Mẹ nhắn: “Gió hôm nay thổi mạnh, nhớ mặc ấm.”
Tô Vân màn hình, mỉm :
“Chị nghĩ biển nhớ em đó.”
“Chắc là gió đang kể cho biển chuyện của .”
“Chuyện gì?”
“Chuyện hai học cách yêu, học cách vững trong ánh đèn.”
Khi về tới nhà, Tĩnh Dao ngả đầu lên vai Tô Vân.
Không lời hoa mỹ, chỉ nhịp thở đều.
Tô Vân đưa tay chỉnh chiếc đèn bàn, ánh sáng hắt lên bức tường, in hai cái bóng.
“Em .”
“Dạ?”
“Nếu một ngày ánh đèn tắt hết, em còn ở ?”
“Chị quên , em là học cách trong bóng tối mà.”
“Ừ… . Vì chị cần ánh đèn nữa — chỉ cần em.”
Bên ngoài, đèn đường vẫn sáng, sóng sông vẫn đổ về phía xa.
trong căn phòng nhỏ, thứ ánh sáng thật nhất — là cái nắm tay của hai .
“Có những vầng sáng, từ sân khấu mà sinh ,
Mà từ hai trái tim từng sợ ánh đèn — nay dám cùng bước tới.”