Nghe thấy giọng quen thuộc,  thêm câu  quá bất ngờ ,  lập tức ngẩng đầu - thì thấy Trang Dục đang   mặt với vẻ mặt chán nản, tay còn giơ sẵn mã QR.
Phản ứng đầu tiên của  là: “Anh uống nhầm t.h.u.ố.c hả?” Nói xong liền thấy  hối hận, sợ   đổi ý  thêm nữa.
Trong quán khá ồn, Trang Dục  cúi , mắt  sang bên, rít qua kẽ răng: “Thua game… Giúp với.”
  định  theo hướng  đang liếc thì  lập tức ngăn : “Đừng .”
Tình huống  đúng là vượt ngoài dự đoán của  luôn.
  nhịn  bật , “Kết bạn thì  thôi, nhưng    chặn   đó. Đồng ý thì  thêm.”
Trang Dục  , nghiến răng : “Chơi thua thì  chịu.”
Cũng  giữ lời cơ đấy.
Tốt lắm.
Trong ánh đèn mờ mờ của quán bar,  vẫn thấy rõ tai Trang Dục ửng đỏ.
Miệng thì độc, mà dễ đỏ mặt thế?
 nảy  ý .  bước  khỏi quầy,  nghiêng   gần , giọng đùa cợt xen chút quyến rũ: “Chỉ cần mỗi WeChat thôi ? Không  lấy gì khác ?” Vừa  xong, ánh mắt  vô tình bắt gặp Lâm Nhạc Kỳ.
Cô  đang đảo mắt tìm ,   sang chỗ chúng  thì bỗng  khựng .
 lòng chợt động, giữ nguyên tư thế đó, hôn nhẹ lên má Trang Dục, “Coi như tiền công giúp .  tự thu   nhé.”
Khóe mắt  liếc thấy Lâm Nhạc Kỳ sững  tại chỗ, vành mắt đỏ hoe.
Còn đỏ y như vành mắt Lâm Nhạc Kỳ, là… cả mặt Trang Dục.
8.
[Cô quen Trang Dục như thế nào?]
[ cảnh cáo cô, tránh xa   ,  thì đừng trách   khách sáo với cô!]
[Cô định  khách sáo kiểu gì?]
  tin nhắn của Lâm Nhạc Kỳ, tay gõ phím liên hồi: [Cô   cả can đảm để mặt đối mặt bảo  cút khỏi  mặt  đàn ông cô yêu quý, đúng là loại vô dụng.]
Tối đó, về nhà, tắm xong  rót một ly rượu vang đỏ   chơi điện thoại  sofa. Nhìn thấy Lâm Nhạc Kỳ phát điên trong chat,  vui hẳn.
 tìm  WeChat của Trang Dục, gửi cho  một sticker, tin nhắn   báo .
Tốt, ít nhất đến giờ bạn bè vẫn   xóa.
Ly rượu đỏ rực trong tay  uống cạn, bắt đầu lướt xem khoảnh khắc  WeChat của Trang Dục.
Không nhiều bài, nhưng bài nào cũng  lượt thích của Lâm Nhạc Kỳ.
 khẽ  lạnh, thoát khỏi trang cá nhân.
Trang Dục  trả lời, cũng  trong dự đoán của .
  bỏ cuộc, tiếp tục nhắn: [Sao  thèm trả lời, ngại hả?]
Lần   trả  đúng một dấu chấm: [.]
 , gửi tiếp sticker mèo con hôn  đáng yêu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/am-thanh-mua-he/chap-4.html.]
Sáng hôm ,  bắt lấy cơ hội,  đón lõng Trang Dục  cổng trường. Anh định  thì  lao nhanh xuống xe,  ngờ  vấp,  trẹo chân: “Í—”
Bước chân  dừng hẳn , ánh mắt  theo cử động của  xuống tận cổ chân. Anh nghiến chặt hàm, do dự vài giây  bước tới, giữ lấy tay : “Cô cẩn thận một chút  ?”
 đau mà vẫn  quên trêu chọc: “Quan tâm  ?”
“Cô đúng là hết t.h.u.ố.c chữa .” Trang Dục cảnh cáo, “Đừng  giày cao gót lái xe, nên chịu trách nhiệm với an  của  .”
“  mang giày bệt  xe, xuống xe đổi đấy, cao hơn thì hợp với  hơn.”  nũng nịu, “  trẹo chân,  lái  xe nữa. Anh  thể  ngơ đó chứ?”
Trang Dục thở dài: “ đưa cô  bệnh viện.”
Anh cõng  đến bệnh viện, cố gắng  để ý mấy câu y tá  hai đứa “hợp  thật”,  đưa  về nhà.
Trời đông lạnh,  chuyện đều thấy  thở trắng bay .
Anh  đáp  mấy lời  trêu ghẹo, chỉ đồng ý đưa  đến thang máy.
Thang máy  yên ở tầng 10,  khí tĩnh lặng đến đáng sợ.
Anh  ánh mắt  dày vò đến bất lực, cuối cùng thở dài: “Rốt cuộc vì  ngày nào cô cũng đến tìm ?”
 trả lời bình thản: “Vì thích  mà.”
Trang Dục rõ ràng  hiểu nổi: “Thích ? Cô mới quen   bao lâu?”
 nghiêm túc đáp: “Anh    ‘tiếng sét ái tình’ ?  nghĩ đơn giản thôi, thích   thì  để họ , thích thì   dễ dàng từ bỏ. Rõ ràng cuộc sống của chúng  chẳng mấy giao thoa,  sợ nếu  bỏ cuộc, sẽ đ.á.n.h mất cơ hội.” Mí mắt  hạ xuống, ánh mắt đượm buồn.
Bất ngờ, Trang Dục lúng túng   nơi khác.
Không khí im lặng ngột ngạt.
Gió ngoài cửa thổi rít, len lỏi  trong.
Ding—
Tiếng thang máy đến vang lên   tỉnh .
  nhẹ mắt: “Anh mau   , cảm ơn   đưa  về,  phiền  thực tập , xin  nhé.”
Trang Dục cổ họng nhúc nhích, giọng trầm trầm: “Không  .”
9.
Ngày mà mối quan hệ của chúng  thực sự tiến thêm một bước, là  cuối năm đó. Cách Tết Nguyên Đán  đầy một tuần.
  gặp Trang Dục ở quán “Vượt Giới,”  đến cùng vài  bạn.
Lúc đó  đang  chuyện với Lucas ở quầy bar, liếc sang thấy ánh mắt  liên tục hướng về phía .
 lấy cớ nghiêng   gần hơn, liền cảm nhận ánh  như  khoét thủng lấy .
Mấy  đàn ông  , Trang Dục  gọi phục vụ, một  đến quầy bar gọi rượu. Anh cởi áo khoác treo  tựa ghế, mặc chiếc áo len cổ lọ đen, càng   trông tinh tế và trầm tĩnh hơn.
“... Họ nhất quyết đòi đến đây.”
 híp mắt, theo lời  : “Ừ, là họ cứ  đến.”
Tựa tay lên quầy bar,  nghiêng đầu, môi đỏ nhẹ mở: “Thấy  với bạn  đến,   lao tới, như       phiền cuộc sống của ,  hiểu chuyện ?”
Trạm Én Đêm
Vẻ mặt Trang Dục  chút gượng gạo, nhưng vẫn hỏi: “Vừa nãy,  đó... là ai?”