Đi thêm một vòng,   đầu  Trang Dục -  cũng im lặng   lời nào từ nãy đến giờ.
“Trang Dục,      gì ?”
Trang Dục nghiêng đầu liếc   một cái: “Có lẽ  kiểm sát viên.”
“Ồ? Không   luật sư ? Luật sư kiếm  nhiều tiền lắm đấy, siêu nhiều luôn!”
Anh lắc đầu: “Không thích lắm.”
“Trước đây  dẫn dắt  là luật sư chuyên biện hộ hình sự,   , những  căm ghét cái ác quá mức thật   thích hợp để  luật sư. Tội phạm cũng  nhân quyền, và nhiều khi luật sư   về phía chính nghĩa tuyệt đối.”
“Anh   về phía chính nghĩa tuyệt đối.” Ánh mắt Trang Dục sáng lên.
  bộ nghiêm túc,  theo kiểu già đời: “Chàng trai trẻ , đừng mơ mộng quá. Thế giới   chỉ  trắng với đen ,  gì  nhiều cái gọi là ‘tuyệt đối’ như thế.”
Trang Dục dừng bước,  .
 bật , giọng mềm hẳn : “… thật  cũng  đáng quý đấy. Anh đúng là một   bảo bọc   nên mới giữ  sự ngây thơ như .”
“Nghe chẳng giống đang khen gì cả.”
“Thật mà. Chị đây thật sự  ghen tị. Làm kiểm sát viên   đấy. Trang kiểm sát viên ~! Có thể nắm tay một cái ?”
Trang Dục   gì,  mặt , tiếp tục bước : “Không .”
 ba bước gộp thành hai đuổi theo: “Tại    ? Vừa  em rõ ràng thấy tay  trong túi áo khẽ động một cái đấy nhé!”
“Lỡ động thôi.”
 lập tức túm lấy tay Trang Dục, kéo  khỏi túi,  nhanh như chớp nắm lấy ngón út của   khi  kịp rút .
Trang Dục dở  dở .
 đắc ý, lắc lắc ngón tay .
Trang Dục chỉ thở dài,  giật tay về nữa.
 - một bà chủ quán bar  rời xa giảng đường bốn, năm năm, thường ngày thích nhất là trang điểm đậm và khoác áo lông chồn, giờ đây đang mặc áo khoác màu be, trang điểm nhẹ, lẫn  giữa một đám sinh viên đại học, còn cưa đổ  một trong những  trai ưu tú nhất trong đó.
Chúng   tản bộ  sân vận động,   những   ngang bên cạnh bàn tán về việc mai   học sớm thế nào,  vì  chạy bộ mãi mà vẫn  gầy.
Thời sinh viên, cuộc sống chỉ đơn giản như thế.
Họ tràn đầy hy vọng  tương lai, ánh mắt đong đầy những ước mơ ngây ngô và vô ưu - giống hệt như Trang Dục.
Thật  quá.
  dòng  qua ,  đầu tiên trong đời cảm thấy cuộc sống … m.ô.n.g lung.
14.
Thời gian , bọn  gặp   thường xuyên.
Có   trêu chọc Trang Dục quá mức, khiến   lấy cớ nhờ  tìm một cuốn sách giúp .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/am-thanh-mua-he/chap-9.html.]
Giờ ăn tối, nơi sâu trong thư viện vắng tanh vắng ngắt,    ép sát  giá sách, hôn đến mức  thở nổi.
Hôn xong, mặt  đỏ bừng,   mà    câu nào.
“Anh giỏi thật đấy…”  nghẹn mãi mới thốt  .
Trang Dục tựa đầu lên vai , thở dốc,  hổ và giận dữ cảnh cáo: “Im .”
Những ngày nghỉ, Trang Dục thường đưa   chơi  nhiều nơi. Cả hai đều thích các môn thể thao mạo hiểm, nên cùng   đua xe ở trường đua,  nhảy bungee ở bãi biển gần đó,  đến câu lạc bộ nhảy dù từ độ cao hàng ngàn mét.
Từ độ cao đó rơi xuống, giống như trải qua một  “c.h.ế.t nhẹ”.
Chạm đất  lâu,  khi cơ thể thích nghi trở , cả hai hét toáng lên, hò reo, ôm  đầy phấn khích.
Thời tiết dần ấm lên, Xuân qua Hạ tới.
Trạm Én Đêm
Lại một cuối tuần nữa,  và Trang Dục  xếp bằng  ghế sofa nhà  xem phim.
Ban đầu bọn  định  bơi, nhưng hôm qua quán bar Vượt Giới  tổ chức sự kiện,   ở  đến khuya, còn uống  ít rượu. Trang Dục  ngại phiền, còn cặm cụi nấu canh giải rượu cho .
Anh cũng chẳng phàn nàn khi  đột nhiên đổi kế hoạch, chỉ lặng lẽ chấp nhận đề xuất của .
   đang  bên cạnh, chăm chú xem phim, hỏi: “Đã mấy tuần   tự học  đấy nhé,  sợ ham chơi mà hỏng việc ?”
Trang Dục liếc sang : “Người khác thì  thể, chứ  đây là lao động kết hợp nghỉ ngơi.” Anh khoanh tay  ngực, giọng mang theo vẻ kiêu ngạo đáng yêu: “Bạn trai em vẫn  tụt khỏi vị trí  Nhì chuyên ngành .”
“Ôi chao~!”  vỗ tay cường điệu, “Giỏi quá nha~!”
“Vậy , học thần…”  duỗi chân, khẽ cọ cọ  chân : “Tối nay    phòng  , giúp kèm học một tí ?”
Vạt váy ngủ vì động tác của  mà trượt xuống, để lộ làn da trắng mịn. Ánh mắt Trang Dục lập tức trầm xuống. Đột nhiên,  đè  xuống ghế sofa, hung hăng hôn lên môi .
Tối hôm , đúng là   ý định “giúp  học”.
Chỉ tiếc… là   tranh khí, dì cả tới  đúng lúc.
Hèn gì cả ngày  cứ lừ đừ, hóa   chỉ vì thiếu ngủ.
Chúng    giường,   mà  buồn   bất lực.
Trang Dục giúp  đeo đai giữ ấm bụng,  pha gừng nóng, đợi đến khi sắc mặt  bớt nhợt nhạt mới  nghiêng xuống cạnh , vẻ mặt mới hài lòng.
Phòng lúc đó khá tối, đèn cây toát  ánh vàng dịu nhẹ, mùi gừng tỏa  dễ chịu.
Phim vẫn đang chiếu - là một bộ cũ: Một nửa cuộc đời.
Ánh sáng từ màn hình hắt lên gương mặt hai đứa.
Bất ngờ, Trang Dục hỏi: “Em… em gái em là Lâm Nhạc Kỳ đúng ?”
 khựng , trong lòng thoáng căng thẳng: “À…   ?”
“Nghe  thôi.”
  rõ     những gì, chỉ  vài ba câu thì khó mà  rõ mối quan hệ giữa chúng : “Bọn em cùng cha khác …  ba   từng ly hôn. Mẹ em mất cách đây bốn năm.”