Ấn Đô Dị Yêu Lục - Chương 48

Cập nhật lúc: 2025-10-10 16:50:30
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bốn năm nỗ lực, cuối cùng Ngô Tú Na cũng ở cùng độ cao với Trì Sính — ngọn núi kề sát ngọn núi.

Giờ đây, giữa hai chỉ còn cách một tấm giấy cửa sổ mỏng manh, cần vội, cô tin chắc sẽ sớm thể chọc thủng.

 

📜 Bản dịch nhà Hồ Vân, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Hồ Vân Truyện" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Học kỳ hai năm hai, Hàn Băng Băng mời cô cùng mấy bạn nữ khác đến nhà dùng cơm nhân dịp sinh nhật.

Sinh nhật của bạch phú mỹ quả nhiên giống ai. 

Trước đó, cô đãi tiệc ở nhà hàng, thầy trò, bạn bè đều góp mặt.

thì khác, là tiệc sinh nhật do chính gia đình tổ chức.

 

Tối hôm , Ngô Tú Na mặc một chiếc váy trễ vai phong cách Chanel, theo cùng các bạn mang quà đến.

 

Đến nơi mới , nhà họ Hàn là biệt thự nửa sườn núi, đèn đuốc sáng trưng. 

Từ cổng tới nơi ở, xe cũng mất hơn mười phút.

Mấy cô bạn điều kiện gia cảnh cũng kinh ngạc. 

Ai cũng Hàn Băng Băng là bạch phú mỹ chính hiệu, nhưng ngờ chính hiệu đến mức .

 

Quả thật mơ mộng, quả thật như công chúa.

 

Tài xế đưa họ tận cửa, hai hàng hầu chào, còn quản gia đích nghênh đón.

Phòng khách rộng lớn tựa cung điện, đèn pha lê rực rỡ chói ngời, xa hoa lộng lẫy — một buổi yến tiệc hoành tráng từng thấy.

 

Vừa gặp Hàn Băng Băng, mấy cô gái vô cùng phấn khích, xuýt xoa đúng là mở rộng tầm mắt.

Nào ngờ cô chỉ hừ lạnh từ trong mũi:

“Có gì đáng vui

Danh nghĩa thì là sinh nhật , thực chất chỉ là tiệc giao tế của nhà họ Hàn mà thôi.”

 

Lúc Ngô Tú Na mới , khách khứa là nhân vật chẳng hề đơn giản: chính khách quyền thế, hào môn đại tộc, bất kỳ ai trong đó cũng đều là nhân vật lừng danh địa phương.

Thậm chí còn vài ngôi đang nổi, khiến đám bạn lập tức hưng phấn, ào đến xin chữ ký, chụp ảnh chung.

 

Hàn Băng Băng ngẩng cao cằm:

“Cứ , yến hội nhà họ Hàn, bọn họ dám từ chối .”

 

Thế là mấy cô gái liều lĩnh bước tới, riêng Ngô Tú Na vẫn yên, trong đầu thoáng qua một tia nghi hoặc, liền cẩn thận hỏi:

“Băng Băng, tập đoàn Hàn thị là của nhà

Hàn Trị ... là thế nào với ?”

 

Câu hỏi thốt , sắc mặt Hàn Băng Băng lập tức đổi. 

Cô vội kéo Tú Na sang một bên, ghé sát thì thầm:

“Nói nhỏ thôi! 

Đó là chú út của tớ, tớ sợ chú lắm.”

 

Quả nhiên, tim Ngô Tú Na chợt thắt , vô cớ nhớ đến bóng dáng lạnh lùng xa cách trong khách sạn Cẩm Giang năm nào, cùng đôi mắt âm trầm cặp kính gọng vàng.

 

Sắc mặt cô thoáng tái , nhưng Hàn Băng Băng chẳng hề nhận , vẫn tiếp lời:

“Thật cũng chỉ riêng tớ sợ, mà cả nhà đều sợ. 

Ngay cả cha tớ, già , mà gặp chú cũng chẳng dám năng bừa bãi.”

 

Rốt cuộc Hàn Trị là như thế nào?

 

Theo lời Hàn Băng Băng, vị chú út tuổi còn trẻ, chỉ hơn cô tám tuổi, vốn là con riêng của ông nội.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/an-do-di-yeu-luc/chuong-48.html.]

ông nội cực kỳ cưng chiều, hơn nữa năng lực phi phàm, du học nước ngoài trở về lâu, trực tiếp tiếp quản tập đoàn Hàn thị.

 

Hàn gia là một đại gia tộc, quan hệ rắc rối phức tạp, ban đầu ai nấy đều phục, âm thầm lẫn công khai giở đủ trò.

Thế nhưng chú út quá xuất sắc, quá thông minh, thủ đoạn tàn nhẫn, trở mặt thì đến cũng chẳng nhận. 

Điều quan trọng hơn, chính là ông nội che chở.

 

Dưới sự chấn chỉnh của , Hàn thị quả thật ngày càng hưng thịnh. 

Những bậc trưởng bối từng ném cho Hàn Trị sắc mặt khó coi, chẳng ai kết cục , cuối cùng đều ép ngoan ngoãn lời.

 

Ngay cả cha của Hàn Băng Băng, ngoài năm mươi tuổi, cũng e dè với chính xác hơn là kính sợ.

 

Hàn Băng Băng nhỏ:

“Mỗi gặp chú , tớ đều dám thẳng mắt. 

Nana, tớ lén cho nhé, chú út của ... chú dám g.i.ế.c đấy.”

 

Trong lòng Ngô Tú Na càng thêm căng thẳng. 

Ba năm , Hàn Trị từng đại phát từ bi mà ban cho gia đình cô một con đường sống.

 

Thỉnh thoảng cô vẫn tự hỏi: một như , vì chịu thỏa hiệp? Chẳng lẽ mưu đồ gì ?

mà, thể mưu đồ gì chứ? 

Tinh Chuẩn trong mắt chẳng đáng một đồng, còn cô khi chỉ là một con nhóc đen nhẻm, quê mùa, thể lọt mắt xanh của .

 

ư? 

Có lẽ chẳng vì cả, chỉ là một cơn đại từ đại bi mà thôi. 

Nếu thật sự mục đích, ba năm trôi qua, chẳng hề động tĩnh gì.

 

Nghĩ , Ngô Tú Na dần yên lòng. 

Giờ đây, cho dù mặt Hàn Trị, cũng chẳng nhận cô là ai, cô còn lo lắng gì nữa?

 

Thế nhưng, càng sợ cái gì thì cái đó đến.

Buổi tiệc mới nửa chừng, Hàn Trị thật sự xuất hiện.

 

Chiếc sơ mi công sở nhàn nhã, làn da trắng lạnh, ngũ quan sắc nét tinh xảo. 

Đôi mắt đen sâu thẳm ẩn cặp kính gọng vàng, lóe lên ánh sáng lạnh lùng.

Thân hình cao ráo, dáng thẳng tắp, vẫn như đầu Ngô Tú Na trông thấy — khí chất lạnh lùng ngạo nghễ, ánh mắt sắc bén khiến khác dám đến gần.

 

Sau lưng là hàng loạt vệ sĩ áo đen, nghiêm trang chặn ở cửa. 

Hắn bước vững chãi, mỗi bước đều khiến đại sảnh lặng ngắt, tất cả ánh mắt dõi theo, nơi qua chỉ còn những tiếng chào cung kính:

 

“Hàn .”

 

“Hàn , ngài tới .”

 

Hàn Trị chẳng nhiều, chỉ khẽ gật đầu, nét mặt hề đổi, ánh mắt tùy ý lướt qua đại sảnh.

 

Ngô Tú Na hiểu vì bản hoảng sợ, chỉ lặng lẽ lùi mấy bước, núp cột ngọc trắng trong đại sảnh, len lén men theo lối ban công.

Hít sâu một , cuối cùng cô cũng thả lỏng.

 

 

Loading...