Ấn Đô Dị Yêu Lục - Chương 49
Cập nhật lúc: 2025-10-10 16:51:54
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ban công biệt thự nửa sườn núi rộng đến mấy chục mét, tầm thoáng đãng, thể ngắm cảnh thành phố xa xa đèn đuốc huy hoàng.
Ngô Tú Na cầm ly nước trái cây, chậm rãi bước về phía đông, thưởng thức đêm đô thị lung linh, để gió mát thổi dịu tâm trí.
Khi lòng bình tĩnh, cô thấy thật buồn .
Sợ hãi ư? Sợ cái gì?
Huống chi Hàn Trị chắc chắn chẳng còn nhớ nổi cô là ai.
Dù nhớ, lẽ nào thể ăn thịt cô?
Cô hoảng hốt để gì.
Ngay cả cô cũng từng :
Hàn Trị là loại chẳng ai đoán .
Hắn nghiền nát Tinh Chuẩn thì cũng chỉ như bóp c.h.ế.t một con kiến, mà lúc chịu tha cho, coi như cho nhà họ một con đường sống.
Với , đó chỉ là bước chân nhấc lên hạ xuống, lưng liền quên, nào mục đích gì.
Nhà bọn họ thì gì đáng để tính toán?
Hắn độc , xung quanh bao nhiêu minh tinh, thiên kim trẻ trung xinh chen chúc lao lòng.
Lẽ nào “mù mắt” mà trúng một cô nhóc thôn dã như Ngô Tú Na?
Ồ, khi đó cô còn đùa rằng: nếu thật sự ý, bà sẽ lập tức gói cô mà đưa tới.
Có rể như , đúng là mồ mả tổ tiên tỏa khói xanh.
Nghĩ đến đó, Ngô Tú Na nhịn bật .
Mẹ cô thật ngốc.
Đừng Hàn Trị mù mắt, cho dù mù, thì một kẻ như gì thứ gọi là “tình cảm chân thật”.
📜 Bản dịch nhà Hồ Vân, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Hồ Vân Truyện" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Người câu “vui quá hóa buồn”, đặt Ngô Tú Na lúc quả thật sai.
Bởi nhanh thôi, cô nổi nữa.
Cô ngẩng đầu lên — mặt, Hàn Trị đang đó.
Hắn nghiêng , ánh mắt phóng về phía xa xăm nơi thành phố đêm rực rỡ ánh đèn, dáng thẳng tắp.
Nhìn từ góc độ , gương mặt hiện rõ từng đường nét góc cạnh, sống mũi cao thẳng, đường cằm lưu loát — tuấn mỹ đến mức khó tin.
Mặt Ngô Tú Na bỗng trắng bệch, phản xạ theo bản năng dùng ly nước trái cây che mặt, lập tức đầu.
Cô căng thẳng bước vội, định vòng để trở về đại sảnh.
Đáng tiếc, giữa lối từ ban công đại sảnh mấy vệ sĩ cao lớn chặn .
Ban công phong tỏa.
Đang phân vân nên mở miệng xin ngoài , đột nhiên lưng vang lên tiếng bước chân.
Cô phắt , sắc mặt càng tái nhợt, lắp bắp:
“Hàn... Hàn , cố ý đây, ... ơ , ngay bây giờ.”
Nói xong vội vàng định rời , nào ngờ Hàn Trị đột nhiên cất tiếng, giọng lạnh nhạt:
“Qua đây.”
Da đầu Tú Na tê dại, ly nước trong tay run lên bần bật.
Cô hít sâu một , gắng gượng ép bình tĩnh, ngoan ngoãn bước tới.
Ngô Tú Na vốn cao, mang giày cao gót cũng gần một mét bảy, thế mà mặt vẫn thấp hơn nửa cái đầu.
Cô tất nhiên dám ngẩng lên, trong tầm mắt chỉ thấy chiếc sơ mi trắng sạch sẽ, hình cao ráo áp bức khiến tim cô đập loạn.
Cô lí nhí:
“Hàn… Hàn .”
Ngay đó, một bàn tay thon dài, xương khớp rõ ràng mạnh mẽ nắm chặt cằm cô, buộc cô ngẩng đầu lên.
Sau cặp kính gọng vàng, đôi mắt Hàn Trị thâm trầm, giọng lạnh thêm mấy phần:
“Trốn cái gì, sợ ?”
Tim Ngô Tú Na chợt thắt , sắc mặt khó coi, theo bản năng khẽ gật đầu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/an-do-di-yeu-luc/chuong-49.html.]
“Ừm.”
Chợt ý thức gì đó, cô vội lắc đầu giải thích:
“Không ...”
lời giải thích yếu ớt, thậm chí chút giả dối.
Cuối cùng, cô chỉ thể hoảng hốt thừa nhận:
“Có... một chút.”
Khóe mày Hàn Trị khẽ nhướng, trong mắt thoáng hiện vẻ hứng thú, môi nhếch lên, buông cằm cô .
Sau đó, rút từ túi một chiếc khăn tay, chậm rãi lau sạch bàn tay , giọng thản nhiên:
“Ngô Tú Na, gan của cô chỉ đến thế thôi ?”
Ngô Tú Na chấn động đến mức như đông cứng, lạnh buốt tận xương.
Hắn nhớ cô.
Không chỉ nhớ, mà còn gọi đích danh.
Ba năm , chỉ thốt một câu mà đáng sợ đến thế, quá đáng sợ.
Đầu óc cô rối loạn, chỉ ngây ngốc tỉ mỉ lau tay, khóe môi thấp thoáng nụ giễu cợt.
Lau xong, thản nhiên ném chiếc khăn sạch sẽ thùng rác ngay mặt cô.
Nỗi sợ qua , cảm giác tôn nghiêm chà đạp khiến cô dâng lên chút phẫn nộ.
Cô mím môi, gương mặt tái nhợt, cố lấy dũng khí :
“Hàn , ngài cần như ... bẩn.”
Hàn Trị thoáng sững , đó khóe môi nhếch lên, nụ mang theo vài phần tà mị:
“Vậy thì .”
Tốt... là ý gì?
Sợi dây trong lòng Ngô Tú Na cuối cùng cũng đứt phựt.
Đêm hôm , cô thể rời khỏi nhà họ Hàn.
Cũng chẳng ai tìm cô.
Về , Ngô Tú Na còn — chính Hàn Băng Băng chủ động gọi điện cho cô, mấy bạn cùng lớp vui quá nên uống nhiều, đêm nay tất cả đều ở nhà cô .
Biệt thự nửa sườn núi, đêm lạnh lẽo.
Trong căn phòng tầng ba, đèn tắt tối om.
Hàn Trị từ từ áp sát, hình cao lớn bao trùm lấy cô.
Ánh trăng rơi dài bậu cửa sổ.
Cô run rẩy bên mép giường, còn chống tay lên giường, giam hãm cô trong vòng vây.
Khi tháo cặp kính xuống, đôi mắt càng thêm thâm trầm, đen sâu như giếng cổ, ánh lên thứ quang mang lạnh lẽo, nguy hiểm.
Khí tức bức bách, ánh mắt dõi chặt như dã thú chằm chằm con mồi.
Ngô Tú Na run lẩy bẩy, hàm răng va , nức nở cầu xin:
“Hàn , xin ngài... tha cho , đừng như , van ngài...”
Hàn Trị khẽ , nụ mang theo tà khí, ghé sát tai cô, giọng khàn khàn:
“Ta là ăn, từng thói quen mua bán lỗ vốn.”
Đầu cô nổ “ong” một tiếng, đôi mắt mở to, thể tin nổi — chẳng lẽ ngay từ đầu, nhắm cô?
Vậy còn ba năm im lặng thì ?
Chẳng qua thấy con mồi gầy gò, đủ ngon miệng, nên nuôi dưỡng, đợi béo mới tay?
Ý nghĩ khiến cô tuyệt vọng như tro tàn.
Quả nhiên, khẽ bên tai:
“Nhà các ngươi hưởng lợi từ , thì đến lúc trả giá .”