Mấy gia đinh tương đối trung thành cầm gậy đánh từng một, ngay cả hai mới của lão gia cũng thoát .
Hừ, còn đòi sắp xếp thỏa, che chở một chút. Không cho bán lầu xanh là sự nhẫn nại lớn nhất của .
Mặt mày hắnâm u hai trẻ trung xinh . Hắn còn khả năng nam nhân, mà lão già cứ lượt nạp thêm mỹ , vọng tưởng sinh con trai nhỏ. Dựa cái gì!
“Hai thất tư thông với khác, trộm cắp tài sản trong phủ để nuôi dã nam nhan, đánh c.h.ế.t cần luận tội!”
Hai trừng lớn mắt, thiếu gia thể gán cho họ tội danh như .
“Không, thiếu gia, ngài thể đối xử với chúng như .”
“Chúng là của lão gia, ngài quyền xử trí. Chúng gặp lão gia!”
“Còn bịt miệng chúng , đích tay ?”
Một mới khác run rẩy quỳ đất, trong lòng thầm may mắn vì nhát gan dám trộm đồ, ít nhất giữ một mạng.
Lúc Bạch Chỉ Nguyệt đến, Dung Cảnh Cùng mới trở về. Nhân lúc trong phủ hỗn loạn, nàng tìm đến thư phòng của Dung Dương . Tìm kiếm khắp nơi nửa ngày mà vẫn tìm thấy thứ .
Đang lúc gõ tường khắp nơi, đột nhiên một con chuột nhỏ ló , hai mắt nhỏ đang trừng về phía nàng.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
“Gõ cái gì mà gõ, thật lịch sự, ? Ai đập phá lung tung nhà , phiền đến cuộc sống riêng tư của .”
Bạch Chỉ Nguyệt bỗng dưng chút hổ.
“Ta đang tìm những văn kiện quan trọng mà lão già Dung Dương cất trong phòng, xin phiền đến ngươi.”
“Ồ, ngươi hiểu lời . Xem như ngươi cũng là đồng loại, thôi bỏ qua.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/an-dua-nguoc-tra-tien-tay-va-mat-thang-lon/chuong-173.html.]
Đồng loại của nó hồi nào chứ.
“Ta chỉ là hiểu lời các ngươi thôi.”
“Mặc kệ là cái gì, hiểu lời chúng chính là bạn bè. Ngươi tìm đồ ông giấu , cho ngươi . Ông đào đường hầm suýt chút nữa sập nhà , ngay bên cạnh nhà thôi.”
là đến chẳng tốn công.
Con chuột dẫn nàng từ phòng nghỉ bên trong thư phòng, chui một đường hầm gầm tủ. Đi trong vài mét một đại sảnh trống trải, chứa nhiều tài vật, đều là do ông tham ô mà .
“Những thứ thứ tìm. Ta là một công văn quan trọng hoặc sổ sách.”
“Biết, . Ngươi gõ bức tường bên !”
Bạch Chỉ Nguyệt theo hướng nó chỉ gõ một cái, quả nhiên là rỗng ruột. Nhìn thấy một viên gạch màu đậm hơn những viên khác, nàng duỗi tay ấn một cái.
Trên tường bật một cái hộp gỗ, mở , quả nhiên tất cả đều là sổ sách và thư tín.
Nàng lấy một hai phong thư mở xem, sắc mặt ngưng trọng. Đây còn là vấn đề tham ô, cấu kết với sơn phỉ hãm hại thế tử của Hầu phủ nữa .
Nàng cho cả hộp gỗ gian.
“Tìm , cảm ơn nhé!”
“Đi ngay ? Hay là chúng tâm sự một chút, khó khăn lắm mới đến một !”
là dễ dàng, việc gì cũng thể ngày nào cũng trèo tường đến đây .
“Ta sợ phiền đến các ngươi.”
“Ai da, gì , ngày mai gieo giống cũng kịp mà. Chỉ là ngươi thể hiểu tiếng chuột, từng gặp qua, chuyện với ngươi thú vị.”