Nàng đem chuyện ở hồ cá kể cho Thông Thông , ngoài còn thêm rằng hoàng đế thường xuyên đối mặt với các thế lực khắp nơi hạ độc, đủ các loại cổ thuật, bùa chú, ám sát…
Thông Thông sợ hãi vỗ vỗ ngực.
“May quá, may quá động miệng mấy món điểm tâm hoa quả bàn ông !”
Bạch Chỉ Nguyệt thầm.
“Tuy lúc nào cũng nguy hiểm, nhưng ai lúc nào, nào sẽ xảy , cho nên tham ăn là mấu chốt nhất.”
“Làm hoàng đế cũng thật nguy hiểm. Yên tâm , chỉ ăn đồ ngươi cho, khác cho hứng thú, cũng là một con chim tiết tháo đấy nhé.”
“Ngươi là , cũng là để đề phòng vạn nhất. Mau về nghỉ ngơi , ngày mai chuẩn cho các ngươi một bữa tiệc lớn.”
“Được!”
Sáng sớm hôm , tất cả hầu trong nhà đều đến chính viện để bái kiến hành lễ, xem như chúc Tết chủ tử.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Bạch Chỉ Nguyệt cũng keo kiệt, mỗi đều một bao lì xì, ngay cả lão di nương ở hậu viện cũng quên. Tất cả đều mang vẻ mặt vui tươi, hớn hở.
Chỉ riêng Tô Thần Cương đón năm mới chỉ mỗi Ngôn Đông ở bên cạnh. Mấy tiểu thì tụ tập với , cùng uống rượu đánh bài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/an-dua-nguoc-tra-tien-tay-va-mat-thang-lon/chuong-226.html.]
Việc chăm sóc cũng qua loa đại khái, thể tự động tay thì sẽ động tay, đám nô tài dĩ nhiên cũng càng để tâm. Tô Thần Cương hiện tại sống vô cùng khổ sở.
Điều tệ hại nhất là tối hôm qua, các hộ vệ hối hả trở về phủ mới Bá gia bệnh đến mức thành lời.
Tô Thần Cương thấy họ trở về thì vô cùng kích động, cứ “oa oa” hiệu cho họ mau . Dưới sự giải thích của Ngôn Đông, các hộ vệ mới hiểu ý của Bá gia, nhưng họ đầy khó xử, e là , nhưng chuyện cuối cùng cũng bẩm báo.
“Bá gia, chúng thuộc hạ theo dấu vết từ Thanh Giang đuổi tới Hoài Dương, ở Hoài Dương tìm khắp nơi, tiếp tục về phía nam đuổi tới đất Thục. Thực sự tìm thấy nên đành về.”
Tô Thần Cương vẫn ôm một tia hy vọng, chỉ cần trong tay tiền, thể nào cũng mua chuộc vài tên nô tài để cuộc sống thoải mái hơn một chút. tiền , một đồng cũng .
Cú sốc khiến kích động đến mức đại tiểu tiện dầm dề, bẩn hết cả giường. Ngôn Đông tức đến nỗi chỉ mắng chửi.
“Bá gia, ngài ? Ít nhất cũng lên tiếng một cái chứ, để còn đỡ ngài ngoài. Tết nhất mà ngài xem, bẩn cả cái giường, bảo chúng dọn dẹp thế nào đây? Mỗi ngày chỉ ăn với ị.”
Mấy hộ vệ vốn dĩ vất vả trong chuyến , còn lỡ mất dịp Tết về nhà đoàn viên, thế nào cũng thưởng một ít. bộ dạng của Bá gia, bản còn khó giữ, gì đến tiền thưởng.
Họ thở ngắn than dài lui .
“Hay là tìm phu nhân, thế nào cũng đòi tiền công chuyến , còn cả tiền lương hai tháng nữa. Cùng lắm thì tìm việc khác ở nơi khác.”
“Trong lúc nhất thời tìm nhà chủ nào phù hợp để thu nhận chúng ? Hộ vệ trong phủ phần lớn đều do quen giới thiệu, hoặc là nuôi dưỡng qua nhiều thế hệ trong phủ. Chúng chen chân dễ dàng.”