Vào ngày diễn tiệc xuân, phủ Công chúa náo nhiệt khác thường, xe ngựa của các phủ đỗ dài đến tận con phố khác. Mỗi đến tham dự đều ăn mặc trang điểm lộng lẫy. Khác với việc tham gia yến tiệc trong cung, nơi thường mặc mệnh phục, quan phục, các tiểu thư cũng thể quá nổi bật.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Hôm nay thì khác, ai cũng thể ăn vận lộng lẫy, xinh , tuấn tú nhất thể. Họ chỉ đến dự tiệc, mà còn thể là đến để so kè gia thế, so tài, so sắc.
Bạch Chỉ Nguyệt tự nhiên cũng ngoại lệ. Hôm nay, nàng cố ý mặc bộ y phục do con trai thiết kế, trông phong thái khiến nàng trông già , sự trang trọng và vẻ hòa quyện một cách hảo.
“Vinh Phúc phu nhân và tiểu Hầu gia đến, mau mời trong, Công chúa đang mong gặp tiểu Hầu gia đấy ạ!”
Ở cửa một ma ma chuyên đợi nàng, lập tức mời nàng gặp Công chúa.
Bạch Chỉ Nguyệt công lao, Công chúa tự nhiên rõ, huống hồ hoàng còn đặc biệt dặn dò chăm sóc Bạch thị nhiều hơn. Người ích với hoàng cũng chính là bạn của nàng, đương nhiên tận tâm một chút.
“Thần phụ tham kiến Bình Dương Công chúa.”
“Vinh Phúc phu nhân, xin lên.”
Nàng sang Đậu Đậu trong lòng Bạch Chỉ Nguyệt.
“Đây hẳn là vị Hầu gia nhỏ tuổi nhất của Đại Lương chúng , mau cho xem nào!”
Bình Dương Công chúa hễ thấy đứa trẻ nào xinh xắn là mắt rời . Bạch Chỉ Nguyệt nỗi lòng của nàng nên cũng keo kiệt, trực tiếp đặt Đậu Đậu tay Công chúa.
“Công chúa mau giúp bế một lúc , thằng nhóc ngày càng nặng, bế suốt cả đường mỏi nhừ cả tay.”
Bình Dương bế lên nhấc thử, quả thật nặng, gần như nhấc nổi.
“ là nặng tay thật. Ngươi nuôi khéo quá, xem hình thịt chắc nịch, xương cốt cũng nặng hơn những đứa trẻ cùng tuổi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/an-dua-nguoc-tra-tien-tay-va-mat-thang-lon/chuong-260.html.]
Chẳng nuôi khéo là gì, nào là dịch dinh dưỡng, sữa bò, các món ăn dặm đổi mỗi ngày, nên nó to và nặng hơn hẳn những đứa trẻ cùng lứa.
Đậu Đậu tròn xoe mắt Công chúa, miệng hé để lộ hai chiếc răng sữa nhỏ như hạt gạo, ngây ngô với nàng. Nụ Công chúa vui đến mức ngớt lời khen.
“Ngươi vui cái gì, vui vì mẫu ngươi chê nặng !”
“Đây là thấy mỹ nhân nên đến ngốc cả đấy.”
“Chắc là thấy Công chúa xinh hơn mẫu , ha ha, ngươi gì là chứ, chỉ ngô nghê thôi!”
Đậu Đậu tức giận vì hai ngô nghê, một tay bỗng chộp lấy miếng ngọc bội Công chúa đang đeo giật mạnh.
Bạch Chỉ Nguyệt vội tiến lên nắm lấy tay nó:
“Buông , đồ nhóc con hư hỏng !”
Công chúa để tâm, ngăn tay nàng .
“Đừng đau tay nhỏ của bé, chỉ là một miếng ngọc bội thôi mà.”
Bình Dương Công chúa tháo ngọc bội , nhét lòng nó.
“Thích thì cứ cầm lấy, chỗ dì đây còn nhiều lắm!”
“Công chúa, thế ạ.”
Vừa miếng ngọc là đồ , chắc hẳn đeo lâu nên sáng bóng lấp lánh.
“Có gì mà , một bé mũm mĩm đáng yêu như gì cũng cho.”
Đậu Đậu ôm khư khư miếng ngọc bội buông.