Kết quả là, khi trở về phòng, cô liền sấp lưng Dụ Cảnh Hàng, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô say sưa ước mơ của bản : "Thật , em ở lâu đài Hogwarts để lời tuyên thệ."
"Anh là Slytherin, còn em là Gryffindor, và đó chúng ở bên , thú vị ?"
Dụ Cảnh Hàng: "..."
Anh mỉm và xoa đầu cô: "Em thích là .”
Đến buổi tối, Tề Chân nhận một cuộc gọi WeChat từ bà của cô, chỉ một cuộc gọi, hề một chữ nào cả, cô liền cảm thấy hỏng bét .
Mặc dù bà vội vàng đến Iceland để du lịch, nhưng chắc là bà sẽ theo dõi chuyện bát quái của Dụ Cảnh Hàng nha, hơn nữa bà là theo sát các trào lưu, thậm chí là đăng ký khai thông Weibo.
Nghĩ đến đây, cô đột nhiên dám nhặt nó lên.
Dưới ánh mắt hiệu của Dụ Cảnh Hàng, cô vẫn là run sợ nhặt nó lên.
Câu đầu tiên của bà đổ ập tới đó là "Cháu thai?"
Tề Chân lập tức nhảy lên phủ nhận: "Không !"
Giọng bà chậm , thở phào nhẹ nhõm: "Lúc đầu thấy bức ảnh của fans , bà còn dám tin, luôn cảm thấy chút giống cháu gái , để cha cháu xác nhận, nó cũng ấp ấp úng úng.”
Bức ảnh đó cô bảo vệ quá chặt , ai thể xác nhận đó là cô, bà nội nhận cô đây là vui là buồn nữa.
Tề Chân chút hổ, ngại ngùng : "Cháu giấu bà, cháu sợ sẽ phá hỏng tâm trạng du lịch của bà mà.”
Bà cô liền im lặng một lúc, giọng điệu vui như kim thấy máu: "Cháu là sợ bà mắng ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/an-hon-voi-anh-de/chuong-183.html.]
Tề Chân dám , cầu cứu Dụ Cảnh Hàng, sợ tới mức nước mắt đều đảo quanh.
Khi Dụ Cảnh Hàng nhận lấy điện thoại thì thấy tiếng của bà cô ở bên đang dùng ngôn ngữ địa phương lải nhải miên man: "Chưa nghiệp đại học kết hôn, cháu thực sự to gan nhỉ? Thời kỳ nổi loạn của cháu đến cả bà cũng khống chế nổi, đừng mà sinh con sinh cái đến lúc đó trì hoãn thời hạn nghiệp. Bà cho cháu , nếu như cháu nghĩ thông suốt, thì đến cả cha đứa bé là Dụ Cảnh Hàng cũng đều ..”
Tiếp đó, thấy một giọng đàn ông truyền từ microphone, giọng dễ trầm thấp: “Xin chào, cháu là Dụ Cảnh Hàng.”
Trong nháy mắt bà như kẹt : "..."
Tề Chân thấy Dụ Cảnh Hàng cầm điện thoại của mở cửa sổ sát đất,cô cũng theo, nhưng đóng cửa sổ và thể thấy gì cả.
Tề Chân bẹp bẹp miệng.
Mê Truyện Dịch
Chờ đến khi trở thì trôi qua một giờ đồng hồ , cũng thấy tâm trạng biểu cảm gì hết, nhưng Dụ Cảnh Hàng cứ như đều là bộ dạng bất hiển sơn lộ thủy*.
(*) Bất hiển sơn lộ thủy: là chỉ một đàn ông khiêm tốn, thể hiện rõ những điểm mạnh bên ngoài. Trên thực tế, là tài năng, mà là họ chỉ là đem sự giàu danh tiếng của công khai mà thôi.
Tề Chân nhịn liền hỏi: “Bà nội khó ?”
Dụ Cảnh Hàng cô: “Sao bà khó ?”
Tề Chân : “Thế hai lâu như ?”
Dụ Cảnh Hàng cúi đầu với cô "Nói về em."
Tề Chân quơ quơ chân, chạm , thực thì cô nhẹ nhõm hơn nhiều : “Em gì để …”
Ngón tay đeo nhẫn cưới của Dụ Cảnh Hàng trượt xuống má cô, khiến cô ngứa ran.