Cho dù phía bao nhiêu hâm mộ theo, nhưng chỉ cần qua con đường liền đến tiểu khu của bà , quy định của tiểu khu cũng quy củ, sẽ để cho ngoài tự tiện .
Khi đến cổng của tiểu khu, Dụ Cảnh Hàng đột nhiên với bọn họ: “Giúp một việc .”
Một hâm mộ còn đang mang theo túi nhựa đựng thức ăn nấu chín, một trông như mới tan , tất cả đều và gật đầu.
Cô gái phía đột nhiên hét lên: “Có thể cho tụi em thấy khuôn mặt của bà xã ?”
Dụ Cảnh Hàng dường như thấy, tiếp tục trầm bình tĩnh : "Mọi chỉ nên theo tới đây thôi, đừng phiền đến những đường khác, ?”
Tề Chân lưng , nắm lấy tay , Dụ Cảnh Hàng bung dù che khuất bóng lưng.
Cô hạ mắt xuống xuống đất, cũng thể thấy phản ứng của những hâm mộ, cũng dần dần tan rã, dường như cũng vài cố chấp phòng thủ cổng bảo vệ.
Tề Chân cũng hối hận vì bộ cùng , bởi vì bọn họ thể cứ mãi khỏi cửa cùng , nhưng trong lòng vẫn chút kì lạ.
Tựa như Dụ Cảnh Hàng khi đối diện với hâm mộ và khi nắm tay bà xã của , là hai khác .
Khi bước tiểu khu, cô liền bắt đầu căng thẳng.
Mê Truyện Dịch
Trước khi đến, cũng bàn bạc mang quà gì đến cho bà, nhưng Tề Chân hầu hết đều gạt bỏ đại đa những món quà đề .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/an-hon-voi-anh-de/chuong-225.html.]
Bởi vì bà thiếu tiền, thích tặng món đồ trang sức, tặng thì cũng chỉ để bụi bặm trong ngăn kéo. Tặng đồ ăn thức uống thì thể sẽ dồn đống và sẽ hỏng thôi, mà đồng nghiệp học trò trong trường đại học thì cứ định kỳ sẽ tặng quà cho bà, thiếu thứ gì.
Vì , liền quyết định tặng bà album còn xuất bản nữa của Dụ Cảnh Hàng khi mới mắt, còn những bức ảnh ký và vé VIP cho buổi mắt của bộ phim tiếp theo.
Tề Chân rằng bà là fan của Dụ Cảnh Hàng, khi cơ hội bà cũng đều các thành phố khác để xem buổi mắt phim của . khi già, việc theo dõi các ngôi thì vẻ lý trí, chút gì đó liền bỏ qua, cũng đặc biệt cố chấp nữa.
Cửa nhà bà là loại mật mã, Tề Chân nhẹ nhàng hít một , mở nắp kim loại và cúi đầu xuống để nhập mã. Sau khi nhập sai một đơn vị, xóa bỏ và nhập .
Khi mở cửa , liền thể ngửi thấy mùi thơm của rau xào, còn tiếng hét khẩn trương của Thiện Thiện.
“Bà ơi! Váy mà con sẽ mặc cho buổi lễ nghiệp ? Không bà là mua , mau mau lấy bà! Nếu để nam thần của con thấy bộ dạng lôi thôi lếch thếch thì bây giờ!”
Sau đó, bà Tề chậm rì rì, thờ dài : “Bà mua gì cả, còn những một năm nữa mới nghiệp, gấp cái gì chứ?”
Thiện Thiện tức c.h.ế.t : “Bà thương cháu một chút !”
Sau đó, họ thấy tiếng đóng cửa, cả hai đều im lặng.
Thiện Thiện thò đầu thăm dò.
Khi cô thấy bóng dáng đàn ông ở lầu đang gập ô , khí chất hờ hững và nho nhã, đôi chân dài và hình rộng mảnh khảnh nhưng cân đối, chậm rãi tháo mắt kính và mỉm với cô .
Thiện Thiện: "A a a c.h.ế.t , a a c.h.ế.t a! A a a a!"