Tay chân Thiện Thiện cứng ngắc, đầu óc mơ hồ trống rỗng, cổ họng khô ráp nuốt khan, chỉ để lộ nụ tươi lễ phép. Bà nội sửa sang vòng cổ đá quý và nhẫn kim cương của bản , hoa tai vàng nổi bật lên vài lọn tóc đỏ. Đứng lưng cháu gái đó dứt khoát kéo cháu .
Bà sân thượng một cách đoan trang, dùng phong thái hòa ái tao nhã chuyện với Dụ Cảnh Hàng: “Là Cảnh Hàng , đừng khách khí như , đây là riêng của cháu, cháu mau .”
Sau đó bà liền thấy Tề Chân từ ngoài cửa tiến phía , mặc một chiếc váy ngắn, tóc mái chút ướt dán làn da trắng, trơn mịn của cô.
Bà nội cũng chẳng cần hình tượng là gì, liền vội xuống lấy khăn tay mắng cô: “Làm ướt thành thế ? Lần cháu ướt đến phát sốt 40 độ, bà dặn dò cháu nhiều , cháu để tâm đến ?”
Chân Chân bà nội, nhận sai: “Cháu sai .”
Thừa dịp bà nội đang lau tóc cho Chân Chân, Thiện Thiện liền chạy xuống ngay lập tức, vẻ mặt kích động đến đỏ bừng, hưng phấn : “Chào chị và rể!”
Nam thần thì ai cũng thể gọi nhưng ‘ rể’ thì ai cũng thể gọi. Cô trông vui vẻ, cứ xoay vòng vòng Dụ Cảnh Hàng cũng mỉm : “Chào em!”
Mê Truyện Dịch
Anh mang quà tặng đưa cho Thiện Thiện, hỏi: “Có máy sấy ?” Giọng nam thần trầm thấp, lúc chuyện đúng là chịu nổi mà.
Mặt Thiện Thiện đỏ như phát sốt, chạy nhanh đến cúi đầu : “Có chứ, chứ, để em mang cho .”
Thiện Thiện mang máy sấy đến, dù cảnh cáo nhiều nhưng vẫn nhịn sự kích động trong lòng mà ghé sát đến : “Em thích hai vai diễn ‘Nhậm Mặc’ và ‘Thủy Hoàng’, còn vai nhạc công trong đêm mưa che mắt mà gảy đàn cổ trong bộ , màn g.i.ế.c thích khách một cách thản nhiên thật sự là Tô (bá đạo)! Nghe lúc đó hề dùng thế , thật quá lợi hại! Còn nữa, em con thích…..”
Vẻ mặt bà nội vui tươi, ôm cánh tay đánh gãy lời : “Còn cái gì? Hả? Nói cho bà chút xem nào.”
Thiện Thiện lập tức ngậm miệng, nhưng Dụ Cảnh Hàng , từ tốn : “Thật vinh hạnh cho cháu, cám ơn bà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/an-hon-voi-anh-de/chuong-231.html.]
Thiện Thiện lập tức cảm thấy thật xứng đáng. Người đàn ông cắm dây ổ cắm đó vẫy vẫy vợ yêu, Chân Chân liền vui vẻ mà chạy tới, ngửa đầu . Dụ Cảnh Hàng hiểu rõ đầu óc Tề Chân hiện tại chỉ một mảnh trống rỗng. Một khi gặp nào nghiêm túc dạy dỗ cô thì cô vẫn luôn như , qua vẻ như đang nghiêm túc , nhưng căn bản thật là đang .
Tay đeo nhẫn cưới, sờ sờ lên gương mặt non mịn của cô, cho cô yên. Thiện Thiện một màn , vẻ mặt chỉ mê say. Bà nội liền giữ chặt một phen: “Nhanh lên! Cháu xuống nhà bếp rửa rau !”
Tề Thiện: “…..”
Dụ Cảnh Hàng giúp Chân Chân sấy tóc một hồi đó lấy dây buộc tóc giúp cô đem tóc buộc cao lên. Tóc cô dài đến ngang hông, trông xinh giống như tơ lụa. Theo sở thích của Chân Chân mà buộc tóc cao hai chùm cho cô, đó cô ôm mặt Dụ Cảnh Hàng. Dụ Cảnh Hàng sờ sờ trán cô, nhiệt độ cơ thể bình thường, đó liền Chân Chân ôm lấy vòng eo thon gầy mà cọ cọ.
Bà nội chống nạnh, đá quý, kim cương và hoa tai vàng phát ánh sáng chói lọi, trừng mắt cháu , lạnh giọng : “Cháu cũng ! Xuống nhà bếp rửa rau!”
Chân chân hít hít mũi, đó liền ngoan ngoãn xuống nhà bếp.
Bà nội lộ vẻ mặt yêu thường cô: “Đứa nhỏ .”
Bà lấy dụng cụ pha cho Dụ Cảnh Hàng, liền ngăn mỉm : “Để cháu .”
Nói thật thủ pháp pha của Dụ Cảnh Hàng lưu loát và ưu nhã. Bà nội một bên , gật đầu. Bà pha , mới chậm rãi : “Sức khỏe Chân Chân , chắc cháu cũng .”
Dụ Cảnh Hàng đưa bà một ly , : “Cháu .”
Bà nội nhớ tới tiểu bảo bối của , khỏi thương tiếc: “Sỡ dĩ sức khỏe con bé cũng là do nó, lúc mang thai con bé thì liều mạng , vì lấy chức vị mà màng thể, kết quả chính là sinh non, con bé chỉ 2,5kg.”
………