Kỳ thật là do kỹ thuật trang điểm và kỹ thuật diễn, Tôn Kiện qua cẩn trọng bình thường, mang theo một chút cứng nhắc và chất phác, nhất là thói quen dùng ngón trỏ đẩy mắt kính.
Gương mặt đến mấy cũng chịu khả năng diễn xuất tinh vi như thế, luôn khiến xem coi nhẹ giá trị nhan sắc vốn .
Dụ Cảnh Hàng bật , phát hiện Tề Chân thật sự đau lòng cho .
Người đàn ông ở bên tai cô nhẹ nhàng : “Bảo bảo chuẩn thế nào an ủi đây?”
Tề Chân một cái, quơ quơ cẳng chân, chút ngượng ngùng ngửa đầu lên, đưa hộp kính cho .
Anh mỉm , thong dong lấy mắt kính , mang lên chiếc mũi cao thẳng.
Chiếc mắt kính giống với trong phim, kiểu tóc cũng khác , khiến qua văn nhã.
Tề Chân cố gắng biến tóc trở thành kiểu tóc cứng nhắc, ở bên tai nhỏ giọng : “Anh còn thể diễn Tôn Kiện ?”
Ánh mắt Dụ Cảnh Hàng dung túng, ôn nhu .
Đôi mắt cô sáng lấp lánh, đặng đặng đặng chạy lên lầu, vùi đầu nghiêm túc tìm nửa ngày, mới tìm một bộ váy dài.
Tề Chân buộc tóc đuôi ngựa, mặc váy thủy thủ màu xanh, tất dài màu trắng hiện lên đôi chân tinh tế thẳng tắp, hợp với thanh xuân.
Ngón tay trắng mềm của thiếu nữ đặt môi, ánh mắt thanh thuần mạng.
Tề Chân lôi kéo làn váy, hổ thấp thỏm với : “Bạn học Tôn, cảm thấy tớ bằng Tưởng Vân ?”
Tôn Kiện cực kỳ chất phác, mặt cô, cuộn tay cầm bút: “Cậu cũng .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/an-hon-voi-anh-de/chuong-255.html.]
Tề Chân cầm váy dài, đùi , cách mắt kính hôn lấy , hoảng loạn tránh thoát.
Gọng kính chút trượt xuống, tự nhiên dùng ngón trỏ giữ vững.
Cô cầm lấy tay Tôn Kiện, đụng da thịt của cô, ở bên tai : “Vậy cảm thấy, tớ và Tưởng Vân ai hơn?”
Tôn Kiện như là bỏng rụt tay về, giọng càng ngày càng nhỏ: “Bạn học, xin tự trọng, Tưởng Vân và giống , giống ……”
Tề Chân mặc tất màu trắng dài, còn váy dài, đuôi ngựa thanh thuần mà non nớt, cong chân ở trong lòng n.g.ự.c của , câu dẫn phạm tội.
Trên cô gái thơm tho mềm mại, dường như đẩy một cái là thể ngã sô pha, mặt tràn đầy ngây thơ mặc định đoạt.
Người thường thậm chí kiềm chế , huống chi là đàn ông đang ở độ tuổi nhu cầu.
Cô đôi mắt Tôn Kiện : “Tớ thích thật lâu, nhưng vẫn luôn Tưởng Vân, còn vì cô đánh với khác.”
Cô bỗng nhiên rơi nước mắt, nhẹ nhàng yêu kiều : “Tớ như , thích như , chẳng lẽ nên thích tớ ?”
Tôn Kiện: “Bạn học, liền sẽ khác thích, quan niệm của là sai lầm cực đoan, cần ……”
Mê Truyện Dịch
Tề Chân mếu máo, nước mắt rơi xuống : “Vậy thích tớ ?”
Tôn Kiện ngẩn , nhẹ nhàng lắc đầu .
Tề Chân cất thuốc nhỏ mắt tới một bên, nháy mắt : “Bạn học Tôn, chứng minh với tớ nha.”
Tay của bạn học Tôn bắt đầu thành thật, ở cô d.a.o động, bàn tay thường xuyên cầm bút chữ, xẹt qua váy dài đồng phục và tất dài: “Làm thế nào chứng minh?”
Tề Chân tháo xuống mắt kính của , câu lấy cổ , chút đỏ mặt ngượng ngập : “Để tớ dạy là , ngày thường học tập quá vất vả , nên thả lỏng một chút.”