Bà mang ảnh chụp thời còn bé của Chân Chân đưa cho Dụ Cảnh Hàng xe, mấy tấm là chụp lúc mới sinh xong với đôi mắt nhắm nghiền đỏ hoe, ngay cả đến khi đầy tháng trông cũng đáng thương. Những bức ảnh là khi cục cưng lớn hơn, làn da trắng nõn, tròng mắt đen sẫm, cánh tay trông cứ như khớp củ sen .
Đến vài tấm ảnh lúc trẻ con, đầu Chân Bảo chỉ thưa thớt sợi tóc màu, chiếc yếm nhỏ ướt đẫm, mặt đỏ hồng đến đầy tủi .
Bà nội rộ lên: “Nếu cho con bé uống sữa, con bé liền thành như , đáng thương đến mức ọc cả sữa .”
Dụ Cảnh Hàng buồn : “Bây giờ cũng vẫn như .”
Bà nội khoát tay: “Trong nhà mua cho con bé đến mấy thùng Coca để tủ lạnh trong tầng hầm, nhưng ngàn vạn cũng dám cho con bé .”
Còn ảnh lúc Chân Chân lúc nhỏ, lúc . Chỉ điều bà nội luôn cho cô mặt những bộ quần áo kín đáo, bao bọc cứ như con chú chim con mập mạp, chỉ để lộ mỗi gương mặt, quấn quanh là chiếc khăn quàng cổ thật dày.
Bà nội : “Chân Chân thường tùy ý theo ông con bé, tính cách nó cũng hiền và hòa nhã.”
Bà lục một tấm ảnh cũ ố vàng, và lúc Tề Chân mới sinh đầy một tuổi, đội chiếc mũ hình mặt trời viền dưa hấu ông nội ôm trong ngực.
Gương mặt trẻ con của cục cưng đầy thịt phì nộm, ánh mắt đen lúng liếng, đôi chân ngắn ngủn tròn tròn. Nhìn ông nội lúc chỉ hơn 40 tuổi, dáng cao gầy thẳng tắp, dụng nạo ôn nhuận như ngọc, bức ảnh ố vàng cũ kỹ trông cũng thật kinh diễm.
Chỉ là Tề Chân ký ức về ông nội, khi đó cô còn quá nhỏ. Bà nội : “Khi ông 60 tuổi thì sức khỏe liền do bệnh tim. Đây là cuối cùng mang Chân Bảo ngoài chơi.”
Dụ Cảnh Hàng trầm mặc, nhưng bà nội khẽ lên, chuyện. Gan Thiện Thiện cũng giống với cô, kiêu ngạo và táo bạo đến đòi mạng, bộ dạng cũng thanh tú giống .
Chân Chân giống ông nội, mũi mắt mơ màng, làn da thật trắng, trông ngây ngô mà dễ thương. Cho nên bà nội đặc biệt yêu thương Chân Chân, bảo bối như tâm can của bà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/an-hon-voi-anh-de/chuong-322.html.]
Nếu vì chuyện bố ly hôn thì cô sẽ giống như một cô công chúa nhỏ trong hủ mật. Bà nội điều chỉnh tâm tình của đưa cho Dụ Cảnh Hàng ảnh lúc Chân Chân mới nhà trẻ.
Đôi mắt đặc biệt lớn, lớn đến mức tạo cảm giác chút dại, bé con mái tóc đen xoăn tự nhiên rõ ràng, màu da non mềm trắng như tuyết, giống như búp bê đáng yêu.
Trong ảnh, cô đang mặc một chiếc váy kẻ ô vuông màu hồng, hai vai hai chiếc nơ bướm hồng đang cúi đầu l.i.ế.m kem dâu tây, bên mép cũng là vết kem dâu màu hồng nhạt, trong chuyên tâm.
Bà nội cho : “Chân Chân thích vị dâu tây gì đó.”
Anh lật qua lật quyển album, còn ảnh của Chân Chân lúc học tiểu học chơi Xuân, lưng mang cặp xách màu vàng nhạt, một bé trai nắm lấy tay nhỏ. Bé trai cô ngây ngô, còn cô đang cúi đầu ngậm đá viên.
Về ảnh cũng nhiều, giống hồi nhỏ mỗi tháng đều chụp vài tấm.
Lúc cô sơ trung năm nhất thì mặc váy dài màu xanh nhạt, buộc tóc đuôi ngựa, hai chân thẳng tắp đầy tinh tế, lưng mang cặp sách chụp ảnh cổng trường học cũ. Non nớt và trúc trắc như một mầm non xanh tươi thành hình. Vì sắp học mà cây nhỏ mặc váy dài với tóc buộc cao hai chùm vui vẻ chút nào, vẻ mặt lộ vẻ chán nản.
Người đàn ông tay mang nhẫn cưới chậm rãi vuốt ve gương mặt cô, nhẹ. Bà nội cháu rể, nhớ đến bộ dạng khác biệt trong giới điện ảnh. Còn lúc vị ảnh đế ở nơi cao hào quang lộng lẫy. tay cầm giải thưởng bình tĩnh mà diễn văn.
giờ đây cũng chỉ là một chồng bình thường cùng chia sẻ những năm tháng mà vợ trải qua mà tham dự.
Bà nội Tề : “Cháu lớn hơn con bé mười mấy tuổi, bình thường khi chuyện cùng khả năng sẽ sự bất đồng, Chân Chân của bà so với bạn cùng lứa thì còn ngây thơ hơn nhiều, cháu đừng cãi với nó, con bé dọa sợ.”
Mê Truyện Dịch
Dụ Cảnh Hàng : “Cháu cãi cô , bà yên tâm.”
Bà nội liền hiểu rõ cảm giác , Tề Chân gì sai chỉ là trông cô đặc biệt ngây thơ, cho nên trưởng bối ngoài cảm giác thấy cô đáng yêu chính là đành lòng nặng lời trách mắng cô.
………