Dụ Cảnh Hàng gật đầu chào hai , thật tự nhiên quỳ gối xuống mà ôm lấy vợ . Bất chấp sự chống cự của con mèo nhỏ, khuỷu tay vẫn vững vàng ôm lấy đầu gối tinh tế. Dụ Cảnh Hàng kề trán lên trán cô gái nhỏ, bất đắc dĩ : “Uh, là sinh long hoạt hổ?”
Tề Chân nhéo : “Anh gì , buông em xuống.” Anh hôn hôn gương mặt non mịn của Tề Chân, dỗ dành cô: “Cùng khám phụ khoa ?”
Tề Chân ôm lấy cổ , mặt tĩnh lặng như nước, giãy dụa nữa: “Sao đến nhanh , khi kết thúc diễn thuyết thì sẽ về Thịnh Quang chủ trì hội nghị ?”
Lúc đó hẳn là nửa đường, tổng bộ Thịnh Quang ở gần trường học của các cô. Dụ Cảnh Hàng : “Cho nên mới vội trở về.”
Tề Chân đến áo sơ mi của , còn thấy tay áo xắn lên, nghi ngờ : “Không đua xe đền đây chứ?”
Dụ Cảnh Hàng dỗ dành cô, đem đặt xe lăn khoác lên cô một chiếc chăn mỏng: “Không thành vấn đề, mấy năm gần đây thuần thục .” Cô để ý đến biểu cảm của hai bạn. Trong đầu cô hiện lên hình ảnh một vị đại ca tóc bạc, sắc mặt liền sợ hại mà chuyển sang trắng : “Đây là câu hỏi về sự thành thục về kỹ năng, đua xe đường cũng quá khoa trương …..vài năm gần đây, vài năm gần đây, khi đó còn bằng lái mà?”
Dụ Cảnh Hàng thèm để ý đến cô, gật đầu chào hai cô gái đối diện: “Bây giờ cùng cô đến khoa phụ sản, phiền hai chờ một chút.”
Mặt Lý Viện Viện đen như gan heo, cổ họng nghẹn , nên lời. Cô đàn ông nho nhã trầm chính là thần tượng mà bản ngưỡng mộ hơn 10 năm, cô gái nhợt nhạt xe lăn.
Đầu óc cô nhất thời đình trệ, là Dụ Cảnh Hàng, Chính là Dụ Cảnh Hàng trong tưởng tượng. khi về thực tại, cách giơ tay nhấc chân của Dụ Cảnh Hàng chút xa cách. Kim TỬ tương đối bình tĩnh hơn, mặc dù cũng kích động, nhưng ít ảnh hưởng đến việc chuyện.
Cô ngay lập tức gật đầu : “Anh cùng Chân Chân , và Viện Viện thể về sớm .”
Dụ Cảnh Hàng đội mũ cho vợ, sửa vành mũ và tóc Tề Chân cọ cọ. Giọng trở nên dịu dàng: “Chân Chân với , các cô quy tắc mời khách đến ký túc, đúng ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/an-hon-voi-anh-de/chuong-323-troc-trung.html.]
Kinh Tử lúng túng : “Không cần, cần…Hơn nữa Chân Chân trong công ty hội nghị .”
Dụ Cảnh Hàng mỉm , buông tha: “Nhập gia tùy tục, mời các cô ăn tối xem như cám ơn các cô chăm sóc cô .”
Chờ Dụ Cảnh Hàng đem Tề Chân đến cửa, lúc Lý Viện Viện mới kịp phản ứng, lắp bắp : “Anh thật sự là chồng của cô ?” Lý Viện Viện giải thích: “Không, , , , chỉ là dọa sợ.” Lý Viện Viện cuống quýt, mặt càng đò hơn, ánh mắt đảo qua loạn xạ: “A , thứ cho sự đường đột của , ….”
Cô đột nhiên chuyện với nam thần, còn đường đột như , trong lòng mắng chửi bản là con cẩu c.h.ế.t tiệt. Bây giờ thật sự đập đầu tự sát mà, thật là đáng hổ.
Kinh Tử hận thể kéo cô , thật là hổ mà, Viện tỷ là hối hận vì đàn ông mà.
Dụ Cảnh Hàng nhẹ nhàng lắc đầu, ôn hòa : “ chỉ cám ơn các bạn chăm sóc cô .” Tề Chân xe lăn dám ngẩng đầu lên, áy náy lí nhí : “Uhm.” Vành nón che khuất ánh mắt, gương mặt tái nhợt phì nộm đặc biệt giồng trẻ con đặc biệt đáng yêu, giống như một con sóc tội nghiệp. Cô chột , dám chị Viện. Lý Viện Viện trừng mắt cô, nhịn bật , cũng bản đang nghĩ gì.
Mê Truyện Dịch
Bác sĩ phụ khoa là một bà cụ ngoài 50 tuổi, thấy Tề Chân liền nhận ngay: “Chân Chân, bà nghĩ ở trong văn phòng mà còn thể gặp cháu.”
Tề Chân hổ cúi đầu. Là Bà Giang Táp, hồi nhỏ mỗi khi cô viện bà đều mua nhiều đồ ăn ngon để dỗ cô, còn gọi cô là tiểu bảo bối ngoan.
Giang chủ nhiệm : “Bà con còn gọi điện thoại dặn dò, nếu cháu mà đến khám thì báo cho bà . Cũng là quan tâm cháu, chuyện gì .”
Giang chủ nhiệm cũng lâu gặp cô gái nhỏ , sức khỏe cô về lên ít nên cũng yên tâm hơn. ngờ tới khi gặp cô gái nhỏ trắng nõn mềm mại, giống như một em bé búp bê là tại khoa phụ sản của bà.
Đi cùng chồng cao ráo thanh lịch, cô còn lấy tay nhẹ nhàng che bụng. Giang chủ nhiệm cảm giác bắp cải trắng nhỏ nhà uốn cong , cố kìm chế sự tức giận cùng kinh ngạc.
……………..