Con cái đều lớn hết cả , cho dù thế nào thì vẫn tính là chút thành tựu. Ông nội là Tề Chấn Hoa khi mất để lời dặn để cho con cái khả năng việc mà tiêu tiền của gia đình.
Tề Triệu Viễn tính cách thẳng thắn, chỉ cần quần áo sạch sẽ và tiền đủ dùng là , ông yêu cầu gì cao về điều kiện sống của cả.
Đâu giống bà, móng, tóc định kỳ, mỹ phẩm chăm sóc da cũng là hàng nhập khẩu đắt đỏ, thấy bạn bè mua vài chiếc túi xa xỉ cũng bà chê chồng vô dụng.
Bà cũng chịu việc chồng chỉ quan tâm việc nghiên cứu, chỉ tiền còn thời gian nữa.
Vậy nên Tề Triệu Viễn đổi sang công việc giáo viên cấp ba nhưng cũng nhận giáo viên chủ nhiệm, tuy rằng tiền nhiều nhưng nhiều thời gian để ở cùng bà hơn.
Cho dù là như , bà vẫn hài lòng.
Với khuôn mặt xinh như và lòng tham khó thỏa mãn, suy cho cùng vẫn thể nào sống một cách yên .
Tề Chân thì khác.
Lạc Lâm Trân cho dù bạc bẽo đến mức nào chăng nữa thì vẫn yêu quý con gái, nên mới chịu dành thời gian để lo cho cô.
Từ nhỏ đến lớn, mâu thuẫn giữa bà và bà nội Tề đều là về vấn đề giáo dục bé Chân như thế nào.
Bà nội Tề ghét Lạc Lâm Trân, ngày nào cũng bắt bé Chân học bale, học vẽ, tham gia những buổi biểu diễn của các bé thiếu nhi từ khi còn nhỏ, khiến con bé trở nên hướng nội.
Lạc Lâm Trân thấy đây là tuổi thơ mà con gái bà nên , nếu lớn lên con bé sẽ ưu thế gì.
Vì thế nên chồng nàng dâu ưa gì , Tề Triệu Viễn kẹt ở giữa như băng dính hai mặt .
Chỉ bé Chân là chẳng hiểu gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/an-hon-voi-anh-de/chuong-394.html.]
Hồi cô học mẫu giáo chơi trò chơi với bạn, kết quả là chấy của bạn nhảy sang tóc cô, cô đau ngứa cứ tu tu.
Giữa đêm cả nhà nhân lúc cô đang ngủ say bế cô dậy cạo trộm mái tóc xoăn tự nhiên của cô.
....
Bé Chân buổi sáng ngủ dậy, ngơ ngác sờ chiếc đầu trọc của , phát hiện còn tóc nữa.
Cô cứ suốt, bàn tay mũm mĩm cứ sờ đầu , hiểu tại ngủ dậy mà mất hết cả tóc.
Bố Tề còn cách nào khác, chỉ thể đưa con đến trường để trông cô.
Khoảng thời gian đó là thời gian mà Lạc Lâm Trân với gia đình nhà chồng nhất, bởi vì lúc đó bọn họ đều nghĩ cách để dỗ cho bé con vui. Vậy nên kể cả lúc cô học múa cũng trốn là trốn .
Lạc Lâm Trân đến tuổi , nhớ những chuyện hồi , bà nhịn mà mỉm . Bên gối là một đàn ông bụng bia lớn tuổi, lúc ông ngủ mùi, gáy lớn tiếng, đánh thức bà mấy liền. Bà vì mà thấy ức chế, cả đêm chợp mắt nổi.
sáng hôm Lạc Lâm Trân vẫn vui vẻ, mỉm với chồng và con riêng của chồng. Như thì bà mới thể nhận sự tôn trọng và sự thiện chí tối thiểu.
Vậy nên khi gặp con gái , bà thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Bọn họ phòng bao tầng cao nhất của Vinh Bảo Hiên, quản lý nhà hàng tiếp đãi. Họ cũng cô gái là bà chủ của bọn họ, nên phục vụ đến nơi đến chốn.
Lạc Lâm Trân lật thực đơn quan, để bàn.
Mê Truyện Dịch
Bà với Tề Chân: “Sắc mặt kém thế , chắc chắn là ốm . Con gả cho minh tinh đó thì thật, cũng phản đối con. Vậy nhưng ít nhất cũng vài cô bảo mẫu giúp việc chăm sóc chứ? Sao còn khỏe bằng lúc ở với thế.”
Tề Chân cúi đầu uống , nhẹ nhàng : “Con ốm, cũng cần thuê đến chăm sóc.”