Dụ Cảnh Hàng hôn một chút lên khóe môi dính chút vụn nhỏ, vén sợi tóc tai cho cô, dịu dàng mà thương tiếc.
Cô gái nhỏ nâng đôi mắt ầng ậc nước lên , dựa trong lòng n.g.ự.c rộng lớn của đàn ông.
Mới xong, khí vẫn còn đọng sự mờ ám.
Sau đó di động của Tề Chân vang lên, thông báo màn hình hiện lên là tên của bà nội.
Cô luống cuống tay chân từ trong lòng n.g.ự.c Dụ Cảnh Hàng nhảy xuống, vội vàng nuốt thức ăn xuống, bấm nút nhận điện thoại.
Tiếng của cô gái nhỏ, còn mang theo âm điệu khàn khàn mềm mại, chút mỏi mệt thêm nũng nịu:... “Vâng, bà nội ạ.”
Cô vặn vẹo, bộ gương mặt đỏ ửng: “Không ạ.”
“Cháu chúng cháu đang ở, ừm ở…... Bên trong công viên trò chơi, một chút nữa chuyện với bà nha.”
Sau đó bà nội dùng ngôn ngữ địa phương mắng cho một trận.
Tề Chân hổ cụp cái đuôi xuống.
Bà nội tức giận: “Chỉ cần tuỳ tiện gọi điện thoại dối?là thật trùng hợp? Nông với bà, cả ngày đều cái gì đó, thể cần……”
Mê Truyện Dịch
Cô trực tiếp đưa điện thoại cho Dụ Cảnh Hàng.
Bà nội còn đang dạy dỗ cô, đối diện truyền đến giọng trầm thấp của nam: “Vâng, Bà ạ.”
Bà nội lập tức nghẹn , ngoài mạnh trong yếu: “……”
Bà mới định , ước chừng là ngày giỗ của ông nội, hỏi bọn họ về , đầy đủ của Công Chu Bình và cả ông cụ cũng tới, là để Dụ Cảnh Hàng gặp mặt ông .
Dụ Cảnh Hàng thể.
Tề Chân nhét đồ ăn bên trong miệng , lời của đàn ông cô quấy nhiễu nhiều .
Bà nội sốt ruột : “Chân Bảo quấy rối? Cháu dạy bảo con bé là , mắng hai câu con bé sẽ ngoan ngoãn, dám quấn lấy cháu bậy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/an-hon-voi-anh-de/chuong-454.html.]
Dụ Cảnh Hàng ôm Tề Chân lên đến sô pha, xoa xoa đầu cô, để cô ngoan ngoãn tự ăn món gì đó.
Người đàn ông chỉ , ôn hoà bình tĩnh : “Hôm nay cháu phạm sai, cô đang vui, ngày thường đều ngoan.”
Đương nhiên bà nội Tề Chân sẽ như , cô từ nhỏ đến lớn, chỉ cần lên kế hoạch, là đàn ông bỏ .
Bà nội : “Chân Bảo gây thêm phiền toái cho cháu, nếu như ngoan cứ dạy dỗ con bé, đừng khách sáo.”
Dụ Cảnh Hàng thong dong : “Cháu nên cảm ơn công ơn nuôi dưỡng của bà.”
Bà nội nhếch nhếch khóe miệng: “Đều là trong nhà, cần cảm ơn.”
Dụ Cảnh Hàng lập tức .
Sau đó đưa điện thoại cho Tề Chân, cô uể oải điện thoại, một lát máy móc tắt điện thoại đưa cho .
Bà nội Tề là điển hình ngoài miệng buông tha, bà và Lạc Lâm Trân hai thể va chạm gây một ngọn lửa ma quỷ lớn.
Trực tiếp san bằng tính cách Tề Chân.
Thật nội Tề chút áy náy, rốt cuộc với tính cách của nhà bọn họ, thể nuôi dưỡng một Niếp Niếp dễ bắt nạt như ?
So với tính cách ngoan ngoãn giận như , bà càng hy vọng Chân Bảo sẽ giống một đại tiểu thư nuông chiều hơn.
Bà và Lạc Lâm Trân cả ngày náo loạn, ai chịu nhường ai, hai đều chanh chua, đặc biệt là bà là bà nội, hận thể đuổi Lạc Lâm Trân khỏi nhà, hại cháu gái bà vốn sinh yếu ớt, còn kẹp chặt cái đuôi , loại phụ nữ nên chịu tội cả đời.
Bà cụ suýt chút nữa đổ nồi rau xào lên mặt con dâu xinh của .
Bảo Bảo ngậm núm v.ú cao su, ở trong xe nôi, mặc yếm đeo cổ trông vô cùng đáng thương, giống như con mèo con lạc.
Khiến Chân Bảo bây giờ ngoan ngoãn mềm mại đến chút ngây ngốc, tính tình siêu , cạo trọc lông cũng thật sự tức giận.
Dụ Cảnh Hàng hôn một chút lên gương mặt cô: “Sau tức giận thì thể phát lên ông xã.”
Tề Chân meo một tiếng cắn một ngụm ở cổ , sức lực nhỏ, nâng đôi mắt sáng lấp lánh , bàn tay to xoa xoa đầu.