Rất rõ ràng, cô ở giường chờ trở về.
Dụ Cảnh Hàng nhét cô trong chăn, đó kéo cô lên , bàn tay to kho ráo nắm lấy bàn chân trắng mềm của cô, cúi đầu xuống nhàn nhạt : “Làm ?”
Tề Chân chủ động nhào trong n.g.ự.c của , đôi mắt vì buồn ngủ mà trở nên m.ô.n.g lung ngấn nước: “Hôm nay ngủ cho chồng ôm.”
Người đàn ông dừng một chút, im lặng: “Chỉ như ?”
Mí mắt của gối ôm nhỏ dính với , nhắm mắt nhắm mũi ngoan ngoãn gật đầu.
Dụ Cảnh Hàng , tắt đèn , ôm cô gái nhỏ trong lồng n.g.ự.c của chính .
Cơ thể thơm tho mềm mại của cô gái nhỏ, ở trong l.ồ.n n.g.ự.c rộng lớn của đàn ông, thật sự là trông cô quá nhỏ nhắn.
Thậm chí, đôi khi Dụ Cảnh Hàng còn nên nuôi cô như thế nào mới .
……
Ngày hôm , là ngày bọn họ tế bái, ngay cả Chu Bỉnh và ông cụ cũng từ Hongkong gấp gáp trở về.
Ông cụ tôn trọng em rể của , bởi vì khi tuổi của ông cụ còn trẻ, ông cụ vẫn luôn bận rộn về việc chí hướng, bận rộn về sản nghiệp của việc gia tộc, cho nên ông cụ từng chăm sóc cho em gái ruột của ông.
Cha mất sớm khi tuổi còn ở trung niên, cả như cha, nếu như em rể là Sủng Lương Viện, thì rằng cho đến bây giờ ông cụ phạm tội lớn như thế nào.
Em rể còn tới 60 tuổi qua đời, thật sự ông cụ tiếc hận.
Mê Truyện Dịch
Nhân lúc Tiểu Nam Nam còn tới, bà nội Tề kéo trai trong, cho ông cụ chuyện của con trai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/an-hon-voi-anh-de/chuong-482.html.]
Chu Bỉnh xong ông cũng chỉ , ông ấu cũng hiểu tại bà nội long trọng.
Sau nhiều năm như ,... Sự kiêu ngạo của Tề Triệu Viễn vẫn luôn ở trong xương cốt, kiếp cũng gần 50 , chung quy mỗi ngày thể, thể khiến cho kiêu ngạo chứ.
Ông cụ chống cây quải trượng, gõ xuống hai cái, chợp mắt gật đầu: “Được đấy, con cháu ai cũng tiền đồ.”
Bà nội Tề về chuyện cổ phần của bệnh viện.
Trong mười mấy năm Lương Hoà phát triển nhanh chóng, chung quy vẫn là nhờ sự vất vả của Chu Bỉnh và con trai, quy mô của nó mở rộng hơn ít so với lúc Tề Chân còn nhỏ, với thiết y tế dùng cho việc chữa bệnh, thì chi phí khám xét trong bệnh viện tư nhân cũng chỉ là con nhỏ.
Hai cứ tham gia cuộc tranh chấp, hai em đều ủng hộ cái của .
Ông cụ Chu cảm thấy đây là em gái lo lắng quá mức, cho dù là tùy hứng cũng thể như .
Đang giúp cho , thì Tề Chân và Dụ Cảnh Hàng tới.
Bởi vì ông cụ qua đời nhiều năm, việc tế bái bà nội gọi vài ngày, cho nên những con trai khác của ông vẫn thể tới , trong nhà chỉ Tề Triệu Viễn là dẫn theo mang theo Thiện Thiện trở .
Đối với ông nội, ngay cả Tề Chân cũng cảm thấy cái khái niệm mơ hồ.
Ký ước của cô đối với ông nội chỉ dừng ở lúc cô còn nhỏ, gương mặt tuấn nhã gầy guộc của đàn ông trong bức ảnh đen trắng.
Càng đến là Thiện Thiện.
Sáng sớm ngày hôm nay sắc mặt của Tề Chân chút tái nhợt, yếu ớt như mạng.
Chỉ ăn một bữa sáng mà giống như là cho cô uống thuốc, chắc hẳn là do thèm ăn, cho nên cô mới ốm yếu rũ mí mắt xuống.