Tề Chân phồng mặt, lo lắng : “Muốn Thành Đô nha, thăm bà nội của .”
Vẻ mặt Kinh Tử lo lắng: “Tớ thấy mạng nhà … Bà nội nhà như , cứ việc lui tới, so với Mai Hạc Sênh còn khó xử hơn?”
Tề Chân thở dài, gật gật đầu, tuy rằng cô cảm thấy ở chung với chồng nhà vẫn luôn khá .
Cô : “Hình như nghiêm túc.”
Việc ở công ty tại Thành Đô Dụ Cảnh Hàng còn xử lý xong, Tề Chân liền thừa cơ qua, còn để chị Tôn cũng theo cô một chuyến, bằng sợ cô tìm thấy đường.
Toàn bộ đại viện ở Thành Đô tới gần trung tâm đường Hương Sơn giữa sườn núi.
Khắp nơi ở Thái An viên đều theo dõi, trạm gác dày đặc, bình thường ngay cả cửa núi cũng chỉ thể sờ mà .
Tề Chân , thời niên thiếu Dụ Cảnh Hàng từng ở đây một thời gian.
Sau là cùng trong nhà thoải mái, cũng vì chuyện gì, dù ai cũng nhắc tới.
Chị Tôn tận chức tận trách, trực tiếp kéo cô đưa tới trong đại viện Dụ gia, chờ khi hầu dì Lâm đón cô thì mới rời .
Tề Chân tới chỗ mang theo hành lý, ăn mặc tương đối mộc mạc đoan trang, nỗ lực để chính qua chút giống học sinh.
…
Vào đông, cành cây tùng nghiêng nghiêng dò , ánh mặt trời nhừ dừng ở ngọn cây, chậm rãi lặn xuống.
Lão thái thái ghế đá sân thượng uống .
Thời tiết thế quá lạnh, bà chỉ mặc một cái áo lông đơn bạc thanh nhã, sống lưng thẳng tắp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/an-hon-voi-anh-de/chuong-515.html.]
Bà đưa lưng về phía cô, thoáng qua là một từ tám mươi tuổi trở lên, tóc bạc hết, dùng trâm ngọc búi thành một búi tóc chút cẩu thả.
Tề Chân ở phía bà, cũng nên bây giờ.
Lão thái thái đầu cô một cái, bình tĩnh : “ Vợ của Cảnh Hàng, thôi.”
Tề Chân đỡ bà, hai cùng trong đại sảnh, Bà nội Dụ cầm tay cô cũng để cô xuống.
Kỳ thật trong nhà tương đối đơn giản, là mộc mạc, chỉ là trang trí nhiều đồ vật hoa lệ.
So với gia đình bọn họ còn đơn giản hơn.
Nơi lớn, phô trương một cách lịch sự mà tao nhã vô cùng, trong bình sứ cao cổ là một bó hoa tươi, sô pha gỗ đỏ lót tơ nhung ngọc lục bảo.
Xâu rèm cửa rũ xuống, tựa như những hạt châu đoan trang khẽ đung đưa.
Trang trí vô cùng mang đậm kiểu cổ xưa Trung Quốc cũng xen chút hiện đại.
Tề Chân mặc một cái váy mỏng nhung dài, tóc thành búi, một khuôn mặt tươi mới như đóa hoa nhỏ xinh.
Mê Truyện Dịch
Bà nội Dụ liếc cô một cái liền hiểu rõ.
Tuổi còn nhỏ, giáo dưỡng , tay lạnh như băng, xác thật thể lắm.
Còn một ít bản tính ngây thơ rành thế sự.
Một vị phụ nhân đến ba mươi tuổi bưng nước điểm tâm tới, đặt ở bàn .
Trang điểm thật sự đơn giản, tai là một đôi khuyên tai trân châu, qua dịu dàng trầm tĩnh.