Bà nội Dụ chỉ : “Đây là cháu của con, chỉ cần gọi là Uyển Quân là .”
Tề Chân ngửa đầu, ngoan ngoãn : “Uyển Quân… chào chị ạ.”
Dụ lão thái thái nhíu mày: “Con là mợ của nó, thể gọi là chị, rối loạn... bối phận.”
Tề Chân hít hít cái mũi, ôn nhu : “Uyển Quân.”
Phụ nhân gật đầu với nàng, tự nhiên : “Chào mợ tư.”
Tề Chân cảm thấy chính , liền dùng mắt sáng lấp lánh lão thái thái một cái.
Lão thái thái: “…”
Bà nội Dụ phát hiện cô chỉ thể , còn đặc biệt ngây thơ.
Mê Truyện Dịch
Đã nhiều năm lão nhân gia gặp qua đứa trẻ nào như .
Biết Cảnh Hàng ở đây, cô tựa như con chim non chỉ thể dựa chính .
Tay bà ấm áp cầm lấy tay cô, phát hiện tay đứa nhỏ nhỏ, mềm mềm giống như một miếng đậu hủ.
Dụ nãi nãi đem vòng ngọc tay cởi để cho cô mang lên, càng tôn lên da thịt trắng nõn.
Bà vô cùng nghiêm túc ngay ngắn : “Sợ hãi , thể lớn mà cai sữa như con . Con xem chờ đến thâm niên thì những nhân vật đều tới bái phỏng, quá mềm mại, đoan trang.”
Tề Chân một tiếng, cô hiểu chuyện là ngoan ngoãn rũ tầm mắt xuống.
Lông mi dày như cánh bướm, khuôn mặt mảnh mai.
Người nhà họ Dụ, những đứa trẻ nhà đường mang theo gió, mạnh mẽ quyết đoán nhưng một chút cẩu thả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/an-hon-voi-anh-de/chuong-516.html.]
Từ nhỏ việc đều thật sự sắc bén và quả quyết.
Bà nội Dụ cô, liền hỏi một ít vấn đề, thí dụ như trong nhà gì, cha như thế nào, bà nội của cô thì như thế nào.
Kỳ thật bà sớm hỏi thăm chuyện , chỉ là đứa nhỏ chuyện như thế nào.
Tề Chân đều như thế, bao gồm việc của Lạc Lâm Trân cũng uyển chuyển rõ ràng.
Bà nội Dụ gật đầu một cái.
Phải tập đoàn chế dược ở lưng, con bé đều xem ở trong mắt.
Chu Bỉnh hành y tế thế, y thuật tinh diệu, tuổi trẻ chính là kỳ tài, còn khám qua vài cho bà .
thật càng để ý đến cha của cô gái nhỏ.
Cầm giải thưởng khoa học quốc tế, trong nước thì xưa nay từng vẻ vang cho đất nước gì.
Con gái của ông gả Dụ gia cũng coi như hợp càng tăng thêm sức mạnh.
Chỉ là đứa nhỏ , nhỏ hơn Cảnh Hàng mười lăm tuổi, vốn dĩ tuổi còn nhỏ, tâm tính thể vẫn còn thành thục thì hái xuống gả chồng.
Dụ gia gia đình bình thường, lưng chịu nổi, năng lực, mặt đứa nhỏ hòa khí, nhưng đều đem khác đặt mắt.
Nơi nào ôn nhu đáng .
Bà tiếp: “Ở nhà, thấy mấy chị dâu thì gọi cháu, thấy những trẻ đợi bọn họ tới chào con, lấy khí thế mợ , bà thím hiểu .”
Tề Chân mềm như bông bà, ngoan ngoãn nghiêm túc gật đầu.
Bà nội Dụ một loại cảm giác vô lực.