Tề Chân : “Ăn giống thường ăn cũng ạ, cháu cũng ạ.”
Thím Lâm chỉ .
...
Cửa đóng , thím Lâm lập tức lên lầu bẩm báo với bà nội Dụ: "Sắc mặt chút tái nhợt, còn nhiều vết tích. Không gì khó chịu, ăn nề nếp. Không chú tư , cũng thấy.”
Bà nội Dụ chỉ ừm một tiếng, đặt tờ báo xuống, tháo kính sách: "Ta nghĩ con bé sinh dịu dàng, haiz, sớm thế mai đưa ngọc bội cho nó cũng , đều trách , cả một nắm tuổi mà cũng kích động, tự chuyện vợ chồng tâm tình của hai đứa nó, đều là chuyện .”
Lại còn cháu trai của dùng cái giọng điệu khàn khàn đó cái gì mà “đứa bé ngoan”, “mau cho chồng em thoải mái ”, “ngoan nào, lưng qua đây”.
Đều là những câu vô cùng hổ.
Một bó tuổi còn dở trò lưu manh với một cô bé.
Thật thím Lâm rõ, bà cố là xử lý việc công bằng như , nhưng trong lòng vẫn thể bỏ qua cái gọi là cùng huyết mạch nối dõi?
Biết tin cháu dâu sắp đến, nên bà cũng phấn khởi trông ngóng từng ngày.
Những chiếc vòng tay ngọc bội đều chuẩn sẵn, những chiếc khóa bình an của cháu chắt cũng đều từ các bậc nghệ nhân nổi tiếng.
Thím Lâm : "Trong nhà cách âm , nhiều năm như , sớm sửa chữa , đáng tiếc là do ông cố sức khỏe , cho nên vẫn cứ kéo dài sửa chữa. Mà phòng tầng là của Tử Tần và cô Tử Tương, chừng cũng đều thấy hết .”
Lão phu nhân bắt đầu , truyền thống cổ hủ đến thì cũng xem đây là thời đại nào, bà chỉ thể phất tay: “Không , chúng nó dám nhiều lời .”
Chỉ là cô gái nhỏ gầy gò da mặt mỏng như , sáng mai chắc kịch .
Tề Chân bữa tối ăn nhiều, vận động kịch một lúc, mệt quá mức, lăn qua lăn vẫn ngủ .
Mê Truyện Dịch
Cô gác chân lên chồng, gì, chỉ là cấm ngủ.
Dụ Cảnh Hàng còn cách nào khác, đành đưa cô xuống lầu tìm đồ ăn, mấy hầu đều ngủ say, cũng thói quen quấy rầy khác.
Anh chuẩn nấu món gì đó ngon cho vợ.
Anh cõng vợ xuống lầu.
Xung quanh tối om, tiếng động.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/an-hon-voi-anh-de/chuong-527.html.]
Anh Dụ cô quấn chặt lấy cổ, âm thanh mềm mại phát từ cổ họng: “Giá, giá, mau lên nha.”
Anh bất lực vỗ lên m.ô.n.g cô, : “Vừa còn hổ đến mức đòi mạng, bây giờ e lệ nữa hả.”
Tề Chân nghiêng đầu, hôn một cái, mặt đỏ bừng bừng.
Bọn họ chậm rãi hôn , tiến phòng bếp.
Đêm tối tiếng động, bầu khí ái bùng lên.
Bước chân Tề Chân chút hỗn loạn.
Kết quả thấy một bóng dáng nhỏ ở trong góc tường.
Tề Chân dọa sợ, mặt trắng bệch, run lên cầm cập trong lòng , giống như chú chim cút tiu nghỉu.
Dụ Cảnh Tinh hỏi cô thế, Tề Chân chỉ lắc đầu, tỏ vẻ hết.
Một cháu trai của Dụ Cảnh Hàng đang bê nước đá từ trong phòng bếp .
Ánh trăng chiếu sáng, đôi mắt của thanh niên đang treo một quầng thâm cực lớn.
Bên cạnh còn dẫn theo một đứa bé chính là Dụ Phi Nguyên.
Dụ Tử Tần ai oái bọn họ, giận mà dám : “Chú tư, thím tư.”
Khi Dụ Phi Nguyên thấy ông trẻ tư, thì cái đuôi nhỏ vội vàng xẹp , chào hỏi họ.
Dụ Cảnh Hàng cõng cô nhỏ ở lưng, cô tò mò thò đầu hai tiểu bối.
Anh cũng chỉ bình tĩnh : "Muộn nên về nghỉ sớm , chú còn thức ăn khuya cho thím của mấy đứa, trong tủ lạnh còn gì ?”
Dụ Tử Tần khựng , sắc mặt tự nhiên : “Cháu để ý, cháu chỉ xuống để uống nước thôi."
Còn Dụ Phi Nguyên thì bắt đầu tự tìm cái chết.
Cậu bé nghiêm túc : "Chú hai là giường lầu kẽo kẹt kẽo kẹt lâu quá, chú ngủ . Còn khoa trương bà trẻ quá giỏi, tại bà trẻ giỏi nha?”
Dụ Cảnh Hàng đứa cháu của , nhàn nhạt đáp: “Vậy .”
Dụ Tử Tần: "..."