Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
                    
                        
                            
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
  dám thở mạnh một cái, chỉ sợ đôi dấu chân  sẽ xuất hiện bên cạnh …  đáng tiếc, điều cần đến vẫn đến. Đôi dấu chân thấm đẫm m.á.u  từng bước tiến về phía .
   thấy cô , nhưng  , cô  đang  ngay  mặt.  cảm nhận  ánh mắt cô  đang  chăm chú  .
“Rầm rầm rầm…” Các đồ vật trong phòng bắt đầu rung chuyển dữ dội, tựa như một trận động đất.
“Rầm!” Một chiếc bình hoa  bàn bất ngờ vỡ tung, mảnh vỡ sượt qua cằm , để  một vết xước đau buốt.
10.
Dấu chân  sàn lùi  hai bước,  đó lùi thêm vài bước dài, dường như sợ hãi điều gì đó. Chúng lượn quanh gần ,  vòng tròn, và xung quanh chân   hình thành một vòng tròn đỏ rực từ những dấu chân .
“Rầm! Rầm! Rầm!” Ba chiếc tách   bàn  lượt nổ tung.
“Hồ Y, oan  đầu, nợ  chủ, Lý Giang  c.h.ế.t , xin cô tha cho !  hứa sẽ tìm  t.h.i t.h.ể của cô, để bố  cô đưa cô về. Những ân oán  thế gian , cô nên buông bỏ.”  tự hỏi liệu   điên   khi dám  chuyện với một hồn ma.  thím hai từng  rằng Hồ Y  thể  thấy lời của chúng .
Đôi dấu chân đầy m.á.u cuối cùng dừng  bên chân , gần đến mức mũi giày  gần như chạm  chúng.  cảm nhận nhiệt độ trong phòng dường như ấm lên đôi chút.
Khi cúi đầu   nữa, đôi dấu chân  biến mất.
 nhắm mắt , thở dốc từng  lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/an-hon/chuong-14.html.]
“Rầm!” Cửa  đạp mạnh bật mở, hơn chục cảnh sát xông .
“Cứu !”
 chậm rãi mở mắt,  thấy cảnh sát, trái tim treo lơ lửng bấy lâu cuối cùng cũng hạ xuống.
May mắn ,  đường trở về,   kín đáo nhờ  lái xe báo cảnh sát giúp.
Không xa chỗ , Lý Giang  bất động. Tay   vẫn nắm chặt con d.a.o găm, con d.a.o cắm sâu trong tim . Cái c.h.ế.t của  còn thê thảm hơn cả Hồ Y năm xưa.
Cảnh sát  cứu .
Khi  mở mắt   nữa, nhận   đang   giường bệnh. Xung quanh là gia đình .
“Tỉnh .” Mẹ thở phào nhẹ nhõm, viền mắt đỏ hoe, sưng to như hạt óc chó.
“Ánh Dương, con thấy đỡ hơn ? Có khó chịu chỗ nào ? Có khát ?” Cha đặt ly nước lên bàn, lấy phích nước rót.
“Cha, , con  .”  mỉm . Được sống  là một điều may mắn.
Ông nội quấn băng quanh đầu, may mà  nguy hiểm gì. Thấy  tỉnh , ông vội  tìm bác sĩ, bởi   bất tỉnh gần mười hai tiếng đồng hồ.