Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
                    
                        
                            
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Một  diễn viên    chuyên nghiệp. Họ chỉ chú trọng hóa trang kinh dị mà bỏ qua biểu cảm cơ thể, ánh mắt của “ma”.
Còn  những bộ phim ma phi logic, “ma” trong đó  những chạy mà còn chạy  nhanh, trông  giống  hại  mà như đang  đầu thai.
“Ma” xem nhiều , sẽ chẳng còn sợ nữa.
Trong đầu  nghĩ: Hay là bệnh của thím  tái phát?
“Thím hai…”
“Suỵt —— nhỏ tiếng thôi. Nó   chúng   chuyện đấy.  từng  thấy nó…” Thím ghé sát  , thì thầm, đôi mắt cảnh giác  quanh.
 sững sờ vài giây, nuốt khan một cái. Biểu cảm của thím lúc ,  sợ hãi  cam chịu, như thể  đạt  một sự thỏa hiệp nào đó với “ma” mà thím nhắc đến.
Biểu cảm  khiến  nhớ tới câu  thường dạy sinh viên: “Diễn xuất tự nhiên, nhập vai sâu sắc nhất.”
Biểu cảm của thím lúc  quả thực là tiêu chuẩn trong sách giáo khoa. Ngay cả , một giảng viên biểu diễn, cũng khó  thể   chân thực như .
“Thím hai, đừng động đậy, giữ nguyên biểu cảm . Cháu   chút.”  lấy điện thoại , nhanh chóng bật camera  video thím trong 10 giây.
Thím thấy   sợ, liền gấp gáp giậm chân.
“Vương Lệ!” Tiếng chú hai Triệu Kim vang lên từ ngoài bếp.
“Ra ngay đây!” Thím vội đặt chiếc đĩa đang rửa xuống và chạy  ngoài, để   một  trong bếp.
 định xem  đoạn video  , thử bắt chước biểu cảm của thím… Thôi, cứ rửa bát , lát nữa về nghiên cứu .
Hay là đăng lên nhóm lớp, cho sinh viên xem thử thế nào là “diễn xuất  dấu vết”?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/an-hon/chuong-2.html.]
 đăng video lên nhóm,  vài câu nhắn nhủ,  đó đặt điện thoại xuống, tiếp tục rửa bát.
Bát đĩa rửa xong,  quét dọn bếp, sắp xếp  thứ ngăn nắp.
Xong xuôi hết !
Tháo tạp dề,  cầm điện thoại lên. WeChat hiện “99+” tin nhắn.  nghĩ thầm: Chắc hẳn biểu cảm của thím  khiến bọn trẻ trầm trồ.
 mở tin nhắn và bắt đầu .
“Em thấy ma …”
“Em cũng thấy… ở giây thứ sáu…”
“Cô ơi, em sợ quá,  mặt ma kìa.”
“Hiệu ứng đặc biệt ? Thật quá…”
Ma? Ở   ma? Sao   thấy?
Để trấn an sinh viên,  nhắn  rằng đây là cảnh đang , cấm tiết lộ.
 mở  video. Xem  hai giây, điện thoại tự nhiên tắt.
Hết pin ?  thở dài,  quanh.
Ánh mắt  bỗng dừng  ở góc tường  sàn nhà. Có hai dấu chân — là dấu chân,   dấu giày. Rõ ràng   quét qua, và trong bếp chẳng ai  chân trần. Vậy dấu chân  là của ai?