Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
                    
                        
                            
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Ma quỷ ư?
“Không thể nào,  đời   gì  ma  chứ?”  lắc đầu, tự trấn an .
Đột nhiên, những dấu chân tiến về phía  với tốc độ kinh hoàng.
Một bước… hai bước… ba bước. Chúng dừng  chỉ cách  một mét  biến mất.
Ngay  đó, “Rầm!” Một cơn gió lạnh lùa qua, đóng sập cánh cửa gỗ trong bếp.
Cái lạnh buốt thấu xương khiến  run rẩy. Nhiệt độ trong căn bếp đột ngột hạ xuống, như thể   rơi  một hầm băng. Từng sợi lông  cơ thể  đều dựng  lên.
“Ầm… ầm ầm…” Tiếng sấm rền vang, chớp lóe sáng cả bầu trời đêm, soi rõ như ban ngày. Những đám mây đen dày đặc thấp đến mức tưởng chừng chạm   tay.
Cơn mưa như trút nước đổ xuống, chỉ trong vài giây, sân nhà  bốc lên  nước trắng xóa. Ông nội, chú hai và thím hai đều  trốn  căn phòng phía đông. Chỉ còn   ở  trong bếp.
Nuốt một ngụm nước bọt,  chăm chú  xuống sàn. Không còn dấu chân nào cả. Chẳng lẽ  hoa mắt? , chắc chắn là hoa mắt . Làm gì  ma  đời  chứ!
 cố ép  bình tĩnh, rón rén lùi về góc tường.
Dù  thì  cũng từng là giáo viên dạy diễn xuất, từng đóng vai Sadako, thậm chí cả Bút Tiên. Nếu hóa trang lên, ai dọa ai còn  !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/an-hon/chuong-3.html.]
“Hahaha… hahaha…” Một tràng  lạnh lẽo đột ngột vang lên.
“A… a a a!”   tiếng   dọa đến mềm nhũn chân,  bệt xuống đất.
Tiếng  …    ở  ?  , trong ký túc xá! Lúc đó, cánh cửa phòng ngủ  rỉ sét, mỗi  mở  đóng  đều phát  âm thanh .
Nhất định là cửa sắt rỉ nhà thím hai  gió thổi!
Bất cứ chuyện gì bất hợp lý, chỉ cần tìm  nguyên nhân, đều  thể giải thích.   ngừng tự an ủi , cố gắng tự trấn an bản .
Không ,  … chỉ cần mưa tạnh là . Rời khỏi căn bếp , tìm  dỡ nó , xây  cái mới.
Hít một  thật sâu,  chậm rãi thở … Đột nhiên, ngay  chân ,  xuất hiện một đôi dấu chân. Nó như đang   mặt .
“Phập!” Chiếc đèn vàng nhỏ duy nhất đột ngột nổ tung, bóng tối lập tức bao trùm, nuốt chửng lấy .
 cảm giác  rơi  vực sâu. Muốn chạy, nhưng đôi chân  mềm nhũn.
Ngay lúc đó,  chợt thấy da  cánh tay  ngứa ngáy  chịu .
Theo bản năng,  giơ tay gãi, nhưng xúc giác từ tay truyền   cho  : Làn da  cánh tay  đang  đổi nhanh chóng, từng mảng từng mảng thối rữa, biến thành những khối thịt mục nát!